Quá mất cảnh giác
Mộ Chẩm Lưu nhìn phong thư dự phòng kia, vừa đưa tay nhận lấy, vừa nói: “Túc Sa công tử đúng là…không ngoài dự đoán.”
Túc Sa Bất Thác rút tay về, bỏ lại thư vào trong ngực áo: “Đây không phải đúng ý ngươi sao?”
Mộ Chẩm Lưu không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào lồng ngực hắn.
Túc Sa Bất Thác vỗ ngực nói: “Muốn lấy lại sao?”
Mộ Chẩm Lưu ngước mắt nhìn hắn.
Túc Sa Bất Thác nói: “Nếu lấy lại, há không phải là cô phụ một phen ngươi khổ tâm giới thiệu ta với vị Quảng Phủ huynh kia của ngươi sao?”
Mộ Chẩm Lưu liếc hắn một phát, đi về phía nhà chính.
Túc Sa Bất Thác nhắm mắt theo đuôi đằng sau y: “Ngươi biết ta muốn tiếp cận Cao Mạc cho nên mới giao phong thư này cho ta, để ta có lý do quang minh chính đại đi tìm hắn. Mà ngươi cũng có thể mượn cơ hội tiết lộ tin tức mình đang ở thành Bình Ba cho hắn. Chẳng may Tri phủ gây bất lợi cho ngươi, Cao Mạc liền có thể trở thành cứu viện cho ngươi.”
Mộ Chẩm Lưu thản nhiên nói: “Nếu ta đã thành toàn cho ngươi, sao ngươi không thuận nước đẩy thuyền đi?”
Túc Sa Bất Thác nói: “Bởi vì tuy ngươi cho ta một bức thư, nhưng lại không hề nhắc đến ta trong thư.”
“Ồ? Lẽ nào ngươi hi vọng ta nhắc tới chuyện ngươi bắt cóc ta?”
Túc Sa Bất Thác nói: “Ngươi không nói một từ nào về ta, Quảng Phủ huynh của ngươi tự nhiên sẽ coi ta như kẻ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nói không chừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-kich/1017578/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.