Chương trước
Chương sau
Sau này hắn mới hiểu ra, hiện giờ thân phận của mình chính là huynh đệ song sinh của Thần Quốc Thừa Duyên Đế, là hoàng tử bị giam lỏng trong một cung điện hẻo lánh, còn A Diễn mà nàng nhắc đến chính là Thừa Duyên Đế, nàng là phi tử của hắn ta.

Lúc đầu hắn vẫn luôn tìm mọi cách để rời khỏi thân thể này. Nhưng dần dần sau đó hắn lại cảm thấy quen thuộc.

Bởi vì bộ dạng hiện tại của hắn cùng với A Diễn mà nàng nhắc đến là giống nhau như đúc.

Hắn dùng thân phận của A Diễn để ôm nàng, hôn nàng rồi dần dần trở nên luyến tiếc và tham lam hơn.

Nàng oán trách hắn tính tình hay thay đổi, có lúc lạnh như băng, có lúc lại dịu dàng như nước.

Chỉ là hắn không dám nói với nàng, từ đầu đến cuối hắn cũng không phải là Sở Diễn.

Sau đó thì thân thể của hắn bị nhiễm bệnh nặng ngay cả xuống giường cũng là một việc khó khăn.

Nhưng hắn vẫn muốn gặp nàng, chỉ là nếu để nàng nhìn thấy bộ dạng mình như vậy thì khẳng định sẽ hoài nghi, cho nên chỉ có thể len lén đứng ở một nơi tối tăm trộm ngắm nàng.

Thân thể này vốn đã suy nhược, chỉ sinh bệnh một lần thì đã mất mạng.

Lúc hắn tỉnh lại thì hồn phách đã quay về thân xác vốn có của mình, nhưng trái tim thì để lại chỗ nữ tử ở hậu cung Thần Quốc kia.

... hắn thật là ngốc, nhưng bây giờ đã gặp nàng rồi thì sợ là cả đời này vẫn sẽ ngốc.

***

“Lạnh không?” Sở Diễn nhìn Cẩm Họa bên cạnh, hỏi.

Cẩm Họa không nói gì, thấy hắn cởi áo khoác cho nàng, liền ngăn cản nói: “Không cần.”

Sở Diễn hơi khựng lại, ngơ ngác nhìn nàng.

Trong ánh mắt nàng chỉ có xa cách và lạnh nhạt, giờ phút này hắn trong lòng nàng chỉ là một người qua đường.

Hắn đã từng nhìn thấy ánh mắt si mê, ánh mắt thâm tình của nàng nhưng mà hiện giờ… Hắn thở dài một tiếng, môi mỏng mím lại, rồi sau đó nụ cười bi thương cũng dần dần tắt liệm, “Nhiêu Nhi, thực xin lỗi.”

Cẩm Họa hai mắt có hơi ngẩn ra, kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã ổn định tâm thần.

Sở Diễn bây giờ không còn khí phách đế vương như trước nữa, bây giờ hắn chẳng qua chỉ là một nam tử bình thường.

Đây chính là phu quân mà nàng đã từng nằm mơ cũng mong muốn, một người toàn tâm toàn ý yêu thương nàng, chứ không phải là một đế vương có hậu cung ba nghìn người.

Cũng may là bây giờ nàng không thích hắn. Nàng rất may mắn.

“Ngươi không có gì phải xin lỗi ta, đứng trên lập trường của ngươi, tất cả những gì ngươi làm đều là đúng.” Cẩm Họa mở miệng nói, “Chỉ là...ta không thể tha thứ cho ngươi.”

“Nhiêu Nhi!”



“Đừng gọi ta là Nhiêu Nhi, ta đã không còn là Khương Nhiêu nữa, cũng không muốn có bất cứ liên quan gì với Khương Nhiêu…… Khương Nhiêu đã chết, là ngươi ban chết cho nàng ấy, ta bây giờ là Đại Chiêu Cẩm Họa, ngươi có hiểu rõ không?” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn.

Từ trước đến giờ nàng đều nhát gan và hay sợ sệt, trong lòng chỉ muốn bình an trôi qua một đời là tốt rồi.

Nếu không phải vì thích Sở Diễn, thì nàng chẳng qua cũng chỉ là một con sâu gạo ở hậu cung Thần Quốc mà thôi.

Công ơn dưỡng dục của Khương gia nàng đương nhiên là ghi nhớ, nhưng bọn họ có lòng mưu phản, đây cũng là sự thật. Hiện giờ Thần Quốc đã diệt, nàng cũng coi như đã báo thù cho Khương gia, còn Sở Diễn này… thật ra giết hay không cũng không có gì khác biệt.

“…Ta hiểu.”

Hắn đương nhiên là hiểu, từ cái ngày nàng bỏ đi với Dung Xu không hề do dự thì hắn đã hiểu rồi.

Cẩm Họa thấy hắn không dây dưa nữa cũng liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, có lẽ nghĩ tới gì đó, nàng mở miệng hỏi: “Thật ra… Căn bản là không có Sở Nhất, đúng không?”

Sở Diễn sửng sốt, khóe miệng mỉm cười, đôi mắt hết sức nhu hòa, “Đúng là ta có một bào đệ sinh đôi...nhưng hai năm trước đã mắc bệnh qua đời.”

Có thể dùng thân phận của Sở Nhất ở bên cạnh nàng mấy ngày này, chính là những ngày trân quý nhất trong đời hắn.

Cẩm Họa cười mà không nói, lúc này cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ nói: “Ngươi đi đi, từ nay về sau, đừng xuất hiện ở Đại Chiêu nữa...càng không được để cho ta gặp lại ngươi.”

Nàng không muốn nhìn thấy hắn nữa, hiện giờ nàng chỉ muốn làm một Cẩm Họa vui vẻ mà thôi.

***

Cẩm Họa phát hiện Dung Xu vẫn còn chưa ra khỏi hầm băng. Trong đó lạnh như vậy...không phải là hắn ngốc rồi đấy chứ.

Nàng vốn sợ lạnh, bây giờ tuy có khoác áo choàng của hắn, nhưng cả người vẫn lạnh đến mức run lên, nàng thấy Dung Xu ngồi bên cạnh quan tài băng, cúi đầu không biết đang suy nghĩ điều gì.

Quốc sư đại nhân tôn quý vô song của Đại Chiêu Quốc, trước nay đều cao cao tại thượng, chỉ là hiện tại nhìn qua… lại giống hệt như một động vật nhỏ bị bỏ rơi… đáng thương vô cùng.

Hình như rất muốn sờ đầu hắn. Cẩm Họa âm thầm nghĩ.

Trên thực tế, nàng cũng làm như thế thật, học bộ dáng của hắn, đặt tay lên trên tóc hắn, nhẹ nhàng xoa xoa.

Nàng cảm nhận được thân hình hắn khẽ run lên một chút, nhưng cũng không có động tĩnh gì khác nữa.

... ủa? Không vui sao?

Cẩm Họa dứt khoát tựa lên trên lưng hắn, sau đó thân mật cọ cọ, “Chỗ này lạnh như vậy, chúng ta đi ra ngoài được không?” Nàng sắp bị đông lạnh chết rồi.

Cuối cùng cũng có động tĩnh.

Quốc Sư đại nhân thoáng xoay người, dứt khoát túm lấy nàng đang tựa trên lưng hắn xuống ôm vào lòng.

Cẩm Họa cười tủm tỉm xoay trở tìm một vị trí thoải mái trong lồng ngực hắn...có hắn ở đây, một chút cũng không cảm thấy lạnh.

“Hắn đi rồi sao?” Vị Quốc sư đại nhân đáng thương vô cùng kia rốt cuộc cũng mở miệng.



Cẩm Họa nhất thời không kịp phản ứng, một lúc lâu sau mới suy nghĩ cẩn thận lại, liền cảm thấy dở khóc dở cười.

Hoá ra thằng nhãi này lại đang ghen sao, đang chỉ nói chuyện với Sở Diễn một lát thôi mà?

“Ừ, đi rồi.”

Quốc Sư đại nhân nhìn bộ dạng vui vẻ sung sướng của nàng, liền cũng nhịn không được, ôm lấy mặt nàng hôn hôn lên, “Chúng ta cũng trở về đi, được không?”

Cẩm Họa nào dám nói không, nàng muốn hắn vui vẻ, liền ôm cổ hắn đưa mặt sát lại gần, cắn lên môi hắn vừa mút vừa hút.

Mèo con nhỏ của hắn, đang hôn hắn?!

Hắn biết đây là trấn an mình. Cũng đúng, chuyện quá khứ đã qua, nàng chỉ là Cẩm Họa của hắn.

Quốc Sư đại nhân tuy kinh ngạc với sự nhiệt tình của nàng như sau một hồi ngơ ngẩn thì liền đảo khách thành chủ, càng hôn nồng nàn hơn.

Hơi thở nóng rực quanh quẩn bên tai, Cẩm Họa cảm thấy toàn thân mình đều đang nóng lên, nên chỉ muốn trấn an hắn một chút, nhưng mà tình huống bây giờ… cứ như là hắn muốn một hớp nuốt nàng vào bụng.

Nàng không dám nữa.

“ Ưm ưm ưm...” Cẩm Họa đẩy lên lòng ngực hắn ý bảo ngừng lại, nhưng Quốc Sư đại nhân y như một con sói đã đói bụng từ lâu, phải cắn làm cho thoả.

Cẩm Họa thở hổn hển ngã vào lòng hắn, vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn liền cúi đầu nhìn lại mới phát hiện tay của hắn đang đặt lên ngực mình.

Cả người đều bất ổn!

Quả nhiên không nên dùng loại biện pháp như thế này để trấn an hắn, bởi vì chỉ khơi dậy thú tính của hắn mà thôi!!!

“Cẩm Nhi.” Hắn vùi đầu vùi vào cổ nàng, giọng nói khàn khàn lại ngập ngừng. Ôi… nghe vào tai còn có một chút cảm giác đáng thương.

Trái tim của nàng của mềm nhũn đi.

“… Ừ.” Cẩm Họa giờ phút này khuôn mặt như bị lửa thiêu, nóng vô cùng... hắn, tay của hắn vẫn còn chưa buông ra đấy!

Quốc Sư đại nhân hôn lên chiếc cổ non mịn của nàng, động tác sàm sỡ ưu nhã này của hắn quả thật vô cùng quen thuộc, Cẩm Họa cảm thấy ngưa ngứa, nhịn không được lại rụt rụt đầu, nhưng sợ hắn giận cho nên không cự tuyệt.

“Chúng ta thành thân đi.” Quốc sư đại nhân trên đầu trên cổ nàng đột nhiên nói.

Cẩm Họa ngây ra, sửng sốt một lúc mới định thần lại.

Nàng cười tươi tắn cọ cọ lên ngực hắn, thấp giọng nói: “Được.”

“Ngoan lắm!”

“Chàng… ưm…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.