Cái vật cứng rắn đó cách quần áo mỏng hình như càng nóng lên, Cẩm Họa cắn môi dưới, chết cũng không dám lộn xộn.
Tên khốn kiếp này!
Phản ứng bản năng làm Quốc Sư đại nhân rầu rĩ hừ một tiếng, thấy thiếu nữ trong lồng ngực rốt cuộc cũng đã nghe lời không lộn xộn nữa, liền nghiêng người hôn lên mặt nàng một cái.
Cẩm Họa sợ ngây người!
Hắn…không phải sẽ làm thật chứ?!
Hơi thở ấm áp phất qua bên tai nàng, chỗ bị hắn hôn qua giống như đốt lửa, nóng vô cùng. Cẩm Họa cảm thấy mình hô hấp dồn dập, hoang mang rối loạn nói: “Đừng…… Đừng như vậy.”
Giọng nói của nàng mềm mềm mại mại làm Quốc Sư đại nhân càng nghe…càng có cảm giác.
“Đừng nói chuyện.”
Cẩm Họa vẻ mặt khóc tang bĩu môi... không cho nhúc nhích cũng không cho nói chuyện, thằng nhãi này muốn làm gì? Nàng sắp điên rồi! Sớm biết vậy thì không thèm tới thăm hắn.
“Bệ hạ đang hối hận đã tới thăm vi thần à?”
Cẩm Họa sắc mặt hơi biến: Thằng nhãi này… biết độc tâm thuật hay sao?
“Không…… Quốc sư ngươi bị bệnh nghiêm trọng như vậy, hay là……”
“Sở Nhất ôm thì được, vi thần ôm thì không được, hửm?” Âm cuối nhấn mạnh, quyến rũ và trầm thấp không chịu nổi, hắn lại còn ngậm lấy vành tai nàng, nhẹ nhàng cắn một cái.
Thực ra ngươi muốn gì?
Hơn nữa ngươi đâu chỉ có ôm, người còn sờ soạng, lại còn dùng cái đồ vật kia chống ta nữa… Cẩm Họa mặt đỏ như xung huyết, bất mãn lẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-khong-dam-nua/3405212/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.