“Bệ hạ, xem thấy có vừa lòng không?”
Cẩm Họa mặt đỏ đến mức nhỏ ra máu, lập tức xoay đầu, gắt gao cắn môi không nói chuyện nữa.
Sao lại có một bộ mặt lưu manh đến như vậy?
Cái, tên, Quốc, sư, này!
Con dân Đại Chiêu Quốc đều biết, Quốc Sư đại nhân cao cao tại thượng giống như trích tiên, quả thực là thánh khiết băng lãnh, thần thánh không thể xâm phạm, chỉ là có ai biết được bên trong.
Bề ngoài ra vẻ thanh cao, bên trong hết sức vô sỉ.
Người hiểu rõ nhất chính là Cẩm Họa lại tỏ vẻ... nàng khổ không nói hết.
Quốc Sư đại nhân tâm tình sung sướng, sau đó chậm rì rì lau khô thân thể, tùy tiện tròng lên một kiện áo ngoài, bên môi vẫn cười cười...
“Bệ hạ……”
“A?” Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, Cẩm Họa hoảng hốt quay đầu lại, liền đụng phải tầm mắt Quốc Sư đại nhân. Tuy rằng giờ phút này Dung Xu đã khoác áo ngoài màu trắng, nhưng trong đầu nàng vẫn là mới vừa rồi hắn không có mặc gì...xem rành mạch, nhớ rõ ràng.
“Không biết bệ hạ đêm khuya tìm vi thần có chuyện gì quan trọng?” Quốc Sư đại nhân âm sắc ôn hòa, khóe môi khẽ nhếch.
Cẩm Họa nắm chặt đôi tay, hít sâu một hơi, cười cười nói: “Ha ha... kỳ thật…… Kỳ thật cũng không có gì quan trọng.”
Độ cong trên khóe môi Quốc Sư đại nhân càng sâu, lẳng lặng nhìn thân hình nhỏ xinh trước mặt mình, trong lòng âm thầm nghĩ: Rõ ràng mười sáu rồi mà, sao vẫn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-khong-dam-nua/3405204/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.