VIII.
Đông qua xuân tới, hạ chưa đến.
Ngày này có mưa, buổi chiều thanh vắng, gió nhẹ và khá lạnh.
Tiêu Vũ Đình đứng ở bên hồ, nhìn qua bên kia, thấy hắn từ xa đi tới.
- Không ngờ buổi tối của Lưu Lăng Vân Triệt lại đẹp như vậy, hương hoa còn nồng nàn hơn ban ngày.
- Khi còn học đại học, tôi thường đến đây với các bạn cùng lớp. Nơi đây yên tĩnh hơn Bến tàu Hồ Tây.
Hắn đứng trước mặt cô mời một ly trà sữa còn đang nóng hổi, thấy cô ngửi thử mùi hương từ miệng cốc, hắn liền cười nói:
- Là hương hoa hay hương trà sữa?
Một cơn gió nhẹ thổi tới, cô khẽ nhắm mắt lại, chậm rãi nói:
- Trái tim tôi thơm.
Hai người đi dạo ven hồ, hắn châm điếu thuốc, làn khói cứ thế bay theo gió, cảm giác như một giấc mơ.
Một cụ già tay cầm túi lưới và đèn pin, cúi xuống soi nước, lắc túi lưới, hết lần này đến lần khác nhưng không thấy con cá nào.
Nước hồ tựa như đêm tối, cảm tưởng nó giống màn đêm treo ngược nơi đây, tĩnh lặng không tiếng động, tưởng chừng chỉ có hắn và cô giữa trời đất bao la.
Hắn nhẹ nhàng ngâm nga:
"Buồn bực gió xuân, tâm ta vì sao buồn,
Lời không nói mượn rượu sầu đưa tiễn.
Mưa đêm đông lạnh, hạt mưa xuyên vào trong tấm ảnh
Quay đầu dường như mộng, không cách nào thoát ra.
Mê hoặc ngóng nhìn em, phai màu trong tấm ảnh."
Nàng dường như hiểu tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-huong/2646326/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.