Dựa vào lan can bancông bên ngoài nhà bếp, có thể trông ra bãi cỏ tiêu điều trên quảng trường Nhândân. Bầu trời rất cao, nhìn từ góc độ này có thể thấy bầu trời rộng lớn, khôngnhư khi đứng ở con hẻm Chu Tước, chỉ thấy một khoảng trời xanh lam nhỏ giữatrùng trùng mái ngói.
Ở một góc quảngtrường, vài cậu bé đang trượt patanh, tiếng cười khanh khách âm vang trong gió.Trần Uyển liếc nhìn cuốn sách đang mở được đặt trên bệ, “Tuổi thanh xuân là cáichuông gió được làm từ băng, chỉ nghe thấy âm thanh trong trẻo, mà không thấychúng đang dần tan đi”, cô nhớ trong sách có câu nói này.
Cô khẽ cười như có suytư.
Hôm qua cùng Tần Hạotới tang lễ cha của Diệp Thận Huy, cô đứng lặng hồi lâu, nhìn chăm chú mộtngười con gái của gia chủ. Có vẻ ngang tuổi với cô, lẩn khuất trong đám người,bộ đồ màu đen càng làm bật làn da trắng, ánh mắt vô hồn. Cô nhìn chăm chú, côgái ấy như thể đang ở một thế giới khác không bận tâm đến những người xungquanh. Mấy năm trước, có lẽ cô cũng như thế, người thì đó mà linh hồn thì phiêudạt tận đâu, tự đấu tranh với bản thân, đấu tranh với những nỗi khổ đau và bithương của chính mình.
Những chuyện này đã điqua, trái tim cô thầm nói. Lớn lên đã phải trả giá tất cả, ngoài những camchịu, bi thương, tuyệt vọng, còn có sự hao mòn của tuổi xuân.
Lúc cửa nhà bếp mở ra,cô quay đầu nhìn, trong đáy mắt như vẫn còn nụ cười của những đứa nhỏ đangtrượt patanh. Ánh mắt ấy đã làm tiêu tan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-huong-uyen/2016139/quyen-2-chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.