Những giọt mưa to nhưhạt đậu đập vào cửa sổ kính, như hòa điệu cùng những tiết tấu nhịp nhàng củaanh. Trần Uyển bị anh kéo theo nhịp điệu đó mà không thể chống cự, đầu óc mụ mịbấu chặt vào tay anh, khàn giọng liên tục nói: “Đừng”.
“Mèo con, cố chịu chútnữa, xong ngay thôi”, tay anh nâng cằm cô lên, lẩm bẩm nói.
Cả người cô bị anh gậplại, hai chân cong lên ép vào trước ngực. Trần Uyển xấu hổ tột cùng, vung taycản anh nhưng anh đã giữ chặt eo cô.
Tia chớp bên ngoài cửasổ xoẹt qua, làn da trắng muốt của cô như được nhuộm một lớp màu son đỏ, đôimôi khẽ hé mở, run run, nói trong mơ hồ: “Tôi hận anh”. Tần Hạo dừng lại, nhìnchăm chú ánh mắt mơ màng của cô, ngón tay len vào mái tóc giữ chặt cổ cô và hônmãnh liệt bằng tất cả nhiệt tình. Ngón tay cô bấu vào lưng anh, cảm giác đauđớn nhưng vẫn không đau bằng vết thương trong trái tim. “Mèo con, hận anh nữađi, hận anh đến tận tâm can đi.” Nói rồi anh ngưng cười, theo tiếng sấm đi đếntận cùng.
Toàn thân cô mềm nhũnkhông còn sức lực. Tiếng sấm ngoài cửa sổ dội lại ùng ùng, mưa như trút, nhữngmạch máu bắt đầu ổn định trở lại.
“Đừng ngủ, anh gọipizza rồi.”Anh tắm xong bước ra, mùi nước hoa phả ra như gột rửa sạch sẽ bầukhông khí.
“Tôi rất mệt.” TrầnUyển nhắm mắt, không muốn đôi co.
Tần Hạo nằm nghiêngxuống cạnh cô, cẩn thận giúp cô gỡ mái tóc đang rối bù, rồi ôm cô vào lòng.“Vậy đợi ăn xong hãy ngủ, bụng đói thì không ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-huong-uyen/2016134/quyen-2-chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.