Tần Hạo quay trở lại,càu nhàu: “Mua lon coca không đủ, hai đồng mà em cũng lấy ra sao? Có phải cố ýmuốn giễu cợt anh không?”. Cô cười khúc khích.
Tần Hạo thấy ý cườihiện rõ trên khóe miệng cô, nhất thời có chút luống cuống. Anh vui vì đã làm côcười, nhưng cũng vì đánh mất hình tượng mà cảm thấy buồn bã, nhớ tới nét mặt côkhó khăn nén cười, anh lại bực đến nỗi thấy răng ngứa ngứa, lòng thầm nghĩ phảicắn vào đâu đó một cái, ánh mắt dịch chuyển từ hai gò má ửng hồng xuống cặp đùithon dài, mỗi centimet đều như mang theo màu sắc của mật ngọt, mỗi centimet đềuvô cùng tuyệt vời, trong chốc lát anh hồn bay phách lạc, hoàn toàn quên rằngmình đang đứng giữa chốn đông người.
Trần Uyển bị anh nhìnđến mức toàn thân nóng bừng, ậm ừ, rồi tiếp tục đi phát tờ rơi, quay lưng vềphía anh nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt đang xuyên qua ánh hoàng hôn.
Anh lấy nước đưa chocô, “Uống nhiều nước chút, trời nóng thế này đừng để trúng nắng đó”. Cảm giáchai người cùng uống chung bình nước thật quá suồng sã, Trần Uyển chần chừ, sauđó đón lấy rồi nhấp hai ngụm.
Thấy anh cầm lại rồingửa cổ tu một hơi hết hơn nửa bình, vành tai Trần Uyển nóng bừng, chột dạ nhìntrước nhìn sau rồi hỏi: “Anh vẫn chưa đi lấy xe sao?”.
“Sẽ có người mangđến”, Tần Hạo nhìn đồng hồ nói: “Nói là mười lăm phút, đội cảnh sát giao thôngthì dựa vào khoản phạt xe mà kiếm thêm thu nhập, không biết tên nào mới tớikhông có mắt, dám đụng vào con báo của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-huong-uyen/2016131/quyen-2-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.