Sáng sớm, mưa lại xối xả. Những giọt mưa đập vào cửa kính, bắn tung tóekhắp nơi.
Tần Hạo trong lòng mừng thầm, nhưng vờ than vãn: “Mưa to thế này, sợ hômnay đi không được rồi”.
“Lại không có mưa đá”, Trần Uyển lạnh lùng nói.
Làn da dưới bàn tay mềm mại, mịn màng và mát rượi. Anh không ngăn nổi niềmvui đang dâng trong lòng, tràn đầy trong khóe mắt. Từ phía sau, anh liên tụchôn vào cổ cô, bản năng trong anh lại trỗi dậy.
Cô không thích, đẩy tay anh ra, dịch sang bên một chút, nhưng lại bị anhkéo vào lòng, bên tai là tiếng cười khôi hài và hơi thở nóng bỏng của anh. “Emđừng vặn vẹo như con sâu thế nữa. Em đừng cử động, anh đảm bảo cũng sẽ thànhthực.” Sáng sớm thế này, nằm ôm nhau trên giường, yên lặng ngắm mưa, cảm thấyniềm vui đầu tiên của cuộc sống chỉ đơn giản thế thôi. “Như thế này thật tuyệt,chỉ có em, chỉ có anh.”
“Em đang nghĩ gì thế?” Nghe anh hỏi hồi lâu, Trần Uyển vẫn không trả lời.Thật sự trong lòng cô đang trống rỗng, chẳng muốn nghĩ ngợi điều gì, giống nhưnhững ngọn núi trùng điệp bị biết bao tầng mây mù che phủ, chẳng nhìn thấyđường về. Hay là mỗi người con gái đều phải trải qua quá trình như thế? Trongtiềm thức, luôn hi vọng mình là duy nhất, có vầng hào quang muôn trượng khôngbao giờ mất đi, nhưng sau những buồn vui hờn giận trong cuộc sống mới bànghoàng phát hiện ra rằng bản thân mình chẳng qua cũng chỉ là một mảnh gỗ mục vôcùng bình thường, cũng giống như những viên sỏi, những cây cỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-huong-uyen/2016128/quyen-2-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.