Tần Hạo nhận được điện thoại của gia đình nhưng lần lữa haingày sau mới về nhà, không biết cơn giận của cha anh lên đến chừng nào. Sau khitính toán đâu vào đấy, anh mới xuống xe đi vào cổng. Sinh ra và lớn lên trongmột gia đình quyền thế sớm tạo cho anh thói quen chuẩn bị tâm lý đối phó, nhưngvẫn có chút lo sợ.
Bước vào thư phòng, thư ký chuyên trách của Tần Trọng Hoàira hiệu để anh yên lòng, rồi đóng cửa đi ra. Cha nhìn anh từ đầu đến chân,không giấu vẻ săm soi. Trước ánh mắt truy xét, anh vẫn đứng yên tại cửa, khôngdám cử động, đợi đến khi cha thôi không nhìn nữa thì mới từ từ bước vào.
“Anh lớn rồi, suốt đêm đi tranh giành gái gây chuyện thịphi, lại còn hiếu chiến! Anh có biết bây giờ ở ngoài kia người ta đang rêu raokhắp nơi những gì không?”
Ban đầu Tần Hạo tưởng chuyện của Trần Uyển đã lọt đến taicha, nhưng thì ra là chuyện về Hồng Kiến Học, lòng tạm an tâm, anh bình thảnngồi xuống ghế trước bàn làm việc. “Cha, cha phải có con mắt phân biệt thị phi,con của cha mà cần phải đi giành gái à? Nói không chừng có kẻ xấu rắp tâm đổthêm dầu vào lửa, cố ý tạo mâu thuẫn.”
Tần Trọng Hoài hừ lạnh một tiếng, “Không cần tới phiên anhgiáo huấn tôi. Không có lửa sao có khói, anh mà được như hai anh họ của anh thìngười khác cũng chẳng có cơ hội để đổ thêm dầu vào lửa”.
Nhắc đến hai người anh họ, Tần Hạo bất giác bĩu môi.
Tần Trọng Hoài đẩy gọng kính, ngước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-huong-uyen/2016110/quyen-1-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.