Tưởng Tiểu Vi cũng không biết khi nào mới tỉnh, ghé vào lưngTrần Uyển, để lộ làn da dưới cổ áo trắng ngần, tóc xõa xuống bên cổ Trần Uyển,mùi hương hoa mai nhè nhẹ lan tỏa, giọng lè nhè nói gì đó nghe không rõ. TrầnUyển dìu cô ta dậy, vỗ vỗ vào má: “Chị Tưởng, tỉnh dậy đi, chúng ta về thôi”.
Tưởng Tiểu Vi lắc lắc đầu, không nghe theo, mở đôi mắt vớithần sắc rã rời. Hơi rượu trong dạ dày Trần Uyển bỗng cuồn cuộn, cô cố gắng nénxuống, tâm trạng càng lúc càng sốt ruột. Nếu không có ai giúp thì cô không dìunổi Tưởng Tiểu Vi, mà nếu một mình rời khỏi đây thì cô không nhẫn tâm. Cô cúingười xuống trước mặt Tưởng Tiểu Vi kéo cô ta dậy. Tưởng Tiểu Vi bỗng khuakhoắng tay, bực mình làu bàu: “Đừng ồn ào, đáng ghét!”.
Trần Uyển giữ chặt cổ tay Tưởng Tiểu Vi, từ dạ dày lại cuộnlên hơi rượu. Không biết là loại rượu gì, có vẻ còn mạnh hơn cả rượu trắng TếThành, toàn thân cô nóng bừng, lưng áo ướt đẫm: “Chị Tưởng, dậy đi!”
Cô ra sức lay Tưởng Tiểu Vi, nhưng cơ thể cô ta mềm nhũn,không còn sức lực, cứ kéo lên rồi lại tuột xuống. Những giọng nói phía sau vẫnong ong, còn có tiếng phụ nữ cười nhạo. Cô hoảng sợ trong lòng, rượu ợ lên chualoét, buồn nôn. Trần Uyển nhìn sang Hồng Kiến Học, đúng lúc gặp ánh mắt củahắn, hắn cười cười nói: “Xem ra chị Tưởng của cô không muốn nhúc nhích, chibằng đợi cô ta ngủ một giấc cho tan rượu rồi tôi đưa hai người về”.
Cuối cùng thì ý định của hắn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-huong-uyen/2016101/quyen-1-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.