Sau này, Trần Uyển đã đọc qua một bài xã luận đăng trên báo,nghĩ tới tình cảnh của những ngày này mà rơi nước mắt.
“Không gì có thể dễ dàng làm xúc động con người, ngoài sựchân thực. Con người có lý tưởng nhưng cũng có ảo tưởng, con người đạt được sựan nhàn nhưng cũng phải trải qua sự sỉ nhục, con người không tin tưởng ngườikhác thì cũng không tin vào chính mình. May mà thời gian giúp chúng ta hiểuđược sâu sắc cái quý báu của từ ‘chân’ – chân thực, chân tình, chân lý – nógiúp chúng ta rời xa những ảo tưởng viển vông, phân biệt rõ sự giả dối và lừagạt. Cho dù, ‘chân thực’ có khiến người ta lúng túng, nhưng một dân tộc dám nhìnthẳng vào sự chân thực là một dân tộc đã trưởng thành, một quần thể dám nhìnvào sự chân thực là một quần thể mạnh mẽ.”
Đám đông đã vây lấy nhằm giải cứu cho cậu và mấy người bịbắt nhưng không đủ sức kháng cự với vũ khí của cảnh sát và sự tấn công của máyxịt nước. Đứng trước cửa quán có thể nhìn thấy những người ở con đường phíatrước, phẫn nộ và bất lực, đối diện với sự lạnh lùng và cao ngạo, họ chỉ có thểkìm nén đến cực điểm đưa mắt nhìn, chiếc loa với công suất lớn lặp lại bài cachính sách di dời. Muốn tiến bộ thì phải hi sinh, nhưng có những người mãi mãichẳng thể nhận thức được nỗi đau đớn của kẻ làm vật hiến tế.
Khi Phương Tồn Chính vội vội vàng vàng từ trấn Thành Quan vềthì vừa đúng lúc nhóm người đã tản bớt.
Trần Uyển hỏi: “Sao mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-huong-uyen/2016090/quyen-1-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.