Trần Uyển chorằng Phương Tồn Chính sẽ chọn khoảng cách thích hợp để bảo vệ danh dự người đànông, dù sao đối với nhiều người đã bước chân vào xã hội đen mà nói, thể diệnthậm chí còn quan trọng hơn cả tính mạng. Không ngờ, mấy ngày sau anh ta lạiđến tìm Trần Uyển nhờ vào sự giúp đỡ của mợ cô, khi cô nhận bọc giấy to trêntay anh ta, cả hai đều có chút lúng túng, ngại ngùng, những điều cô muốn nóibỗng chốc hòa tan vào không khí và không có cách nào mở miệng, chỉ đành imlặng.
Anh ta lại bậtcười, kéo cái mũ của cửa hàng mà cô đội trên đầu xuống, nói: “Xấu xí quá”.
Cô đẩy vành mũche rợp ánh nhìn của mình ra, lòng bỗng chốc như trút được gánh nặng, nở nụcười nhìn Phương Tồn Chính.
Hai người nhưngầm hiểu ý nhau, chẳng dám nói đến chuyện không vui lần trước, nhưng vẫn khôngtìm lại được sự thoải mái như trước kia. Hai người cứ thế đứng ở cửa sau nhìnnhau khá lâu thì Trần Uyển phát hiện ánh mắt dò xét của quản lý. “Tôi phải vàođây.”, cô bối rối.
“Tôi đợi em xongviệc, em phải mời tôi ăn cơm đấy nhé, bị em làm cho tức đến nỗi mấy ngày ănchẳng ngon bữa nào.”, Phương Tồn Chính xoa xoa bụng.
Trần Uyển cảmthấy đây mới chính là anh hai nhà họ Phương. “Anh trấn lột tôi không biết xấuhổ thế sao?” Cô cố tình làm bộ giận dữ, trong lời nói mang theo vẻ trách cứ,rồi rút trong túi quần ra tấm phiếu ưu đãi, nói: “Chỉ có cái này thôi, ănkhông? Một tháng mới có một tấm đó.”
“Ăn chứ! Đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-huong-uyen/2016061/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.