Sáng sớm, Trần Uyển đã bị đánh thức bởi tiếng la hét của đứatrẻ nhà hàng xóm.
Mảnh đất cô đang sống là khu đông dân nhất thành phố, mặc dùlà những căn nhà có từ thời Vãn Thanh nhưng sớm đã chẳng có dấu tích tao nhã cổkính của hơn trăm năm trước, ngoài khu vực của cư dân sống còn có một khu dànhcho cán bộ khu là những căn nhà cũ kĩ giờ đã được sử dụng làm xưởng nhuộm ở lâncận. Các dinh thự của những gia đình quyền quý ngày xưa bây giờ lại là nơi sốngcủa những người dân có mức thu nhập thấp nhất thành phố. Một dinh thự thường cótới mấy gia đình cùng chung sống, nên người nào nói gì to tiếng chút là hàngxóm đều nghe rõ. Bởi vậy, cùng lúc thím Lưu phát vào mông đứa nhỏ làm nó khócthét lên thì lập tức có tiếng khuyên giải của hàng xóm bốn bên, tiếng ho củangười già buổi sáng, tiếng gọi con dậy ăn cơm sáng, lại còn có hai chú chim họami mà cụ già ở nhà đối diện nuôi đang hót líu lo, và xa xa là tiếng luyện thanhcủa cô Liễu - bài tập mà cô phải làm hằng ngày, cả con hẻm Chu Tước theo nhữngánh nắng đầu tiên của buổi sáng sớm cũng trở nên sinh động, đầy sức sống.
Cô nhìn đồng hồ, thấy chẳng còn sớm sủa gì, lòng thầm tráchmình một tiếng rồi vội vàng dậy mặc quần áo, thu dọn giường chiếu.
Trần Uyển cầm bàn chải đánh răng và chiếc cốc đi ra sân, mởvòi hứng nước, cùng lúc đó thì cậu đi vào: “Hôm qua dọn đồ muộn, cậu định đểcon ngủ thêm một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-huong-uyen/2016034/quyen-1-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.