“Nghe rõ chưa? Suốt đời cũng không được đi.”
Lòng Mộ Dung Tuyết ngổn ngang trăm mối, không thể đồng ý, càng không muốn lừa dối, chỉ đành lựa chọn im lặng.
Nàng khẽ cúi đầu, tựa như một đóa sen trắng nở rộ trong nắng sớm, xinh đẹp thanh nhã, dịu dàng như nước. Không nghe thấy nàng chính miệng đồng ý, lòng Gia Luật Ngạn cảm thấy bất an. Hắn nâng cằm nàng, trầm giọng nói: “Mau thề đi.”
Mộ Dung Tuyết ngước mắt, cười nhạt với hắn, “Làm gì có chuyện ép người ta thề như chàng chứ? Chuyện cả đời ai đảm bảo được đâu, thời gian dài như vậy, có khi chàng đã chán ghét thiếp từ lâu, cũng có khi thiếp đã sớm hóa thành tro bụi, thiếp không thề vô nghĩa như vậy đâu.”
Gia Luật Ngạn sa sầm sắc mặt, nói: “Không được nói bừa.”
Mộ Dung Tuyết cười cười nói: “Không phải nói bừa, mẹ thiếp cũng muốn ở bên cha thiếp suốt đời, nhưng lại sớm ra đi. Sống chết có số, không phải cho thiếp quyết định. Nói không chừng ngày nào đó thiếp cũng sớm ra đi, đến lúc đó chàng nhớ đưa tro cốt của thiếp về Giang Nam, chôn ở ruộng cải dầu ngoại thành là tốt nhất.”
Nàng cười dịu dàng điềm nhiên, dường như đang nói đến một chuyện tốt đẹp, nhưng Gia Luật Ngạn cứ như nghe sét đánh bên tai.
Sắc trời ngoài cửa sổ dần tối đi, nàng ngồi quay lưng về phía ánh sáng, dung mạo hơi mơ hồ, hệt như hoa trong gương trăng dưới nước, lòng hắn bỗng có một dự cảm không hay, lập tức đanh mặt nói: “Không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-huong-tuyet/3260517/quyen-2-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.