“Đại nhân khoan đã.”
Lịch Vạn Thịnh vui mừng nói: “Phu nhân đổi ý rồi sao?”
Mộ Dung Tuyết nói: “Không phải tôi không chịu viết, chỉ e sau khi viết xong, đại nhân sẽ giết tôi diệt khẩu.”
Lịch Vạn Thịnh nói, nha đầu này cũng không ngốc. Ông ta cười cười nói: “Phu nhân yên tâm, chỉ cần viết bản cung xong sẽ thả cô đi.”
Mộ Dung Tuyết lòng biết hoàn cảnh trước mắt của mình nguy hiểm dường nào, bất luận nàng có viết hay không đều bị diệt khẩu, nhưng viết rồi sẽ chết nhanh hơn một chút, không đau đớn lắm, không viết sẽ bị từ từ giày vò đến chết.
Gia Luật Ngạn là người nàng thương yêu sâu sắc, cũng là người từng cứu nàng, nàng chết vì hắn cũng không có gì to tát lắm, nhưng nàng không thể liên lụy cha nàng, càng không thể liên lụy Hứa Trạch.
“Chỉ cần đại nhân thả cha tôi và những người khác trước, tôi sẽ viết bản cung.”
Lịch Vạn Thịnh ghé tai dặn dò Vinh Bưu sau lưng mấy câu, sau đó nói với Mộ Dung Tuyết: “Được, làm theo lời Phu nhân, thả người trước.”
Vinh Bưu sang phòng kế bên, trong chốc lát, Mộ Dung Tuyết từ cửa sổ nhìn thấy Đinh Hương, Bội Lan từ trong loạng choạng bước ra, Mộ Dung Lân dìu Hứa Trạch. Toàn thân hắn dày đặc vết thương, máu me bê bết, Mộ Dung Tuyết nhìn thấy mà lòng vô cùng buồn bã, đều do nàng liên lụy đến hắn. Lúc ở khách điếm rõ ràng hắn có thể tự mình thoát thân, nhưng lại không chịu bỏ rơi nàng, kết quả bị người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-huong-tuyet/3260506/quyen-2-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.