Ngọc Sính Đình đốt lò sưởi hừng hực, chỉ mặc một chiếc Thạch lựu quần mỏng manh, trên vai khoác một bộ lông bạch hồ. Trên bàn hâm rượu Lê bạch, trong lò đốt hương ấm. Sắc đêm thăm thẳm, tuyết ngoài trời ngày càng lớn, nàng ta chờ mãi nên hơi lo lắng, lệnh cho Mai Doanh: “Đi xem thử sao Vương gia vẫn chưa về.”
Một lúc sau, Mai Doanh về phòng đáp: “Tiểu thư, Vương gia đã về rồi, hiện đang ở thư phòng.”
Mắt Ngọc Sính Đình sáng lên, lập tức đứng dậy bước ra ngoài.
Mai Doanh nói: “Tiểu thư, bên ngoài đang đổ tuyết, cô mặc thêm áo khoác đi.”
Ngọc Sính Đình không chờ được nữa, nhấc váy bước ra khỏi phòng ngủ, dọc theo bậc thềm bước lên hành lang đi nhanh đến thư phòng.
“Vương gia, chàng về rồi.” Nàng ta kinh ngạc mừng rỡ nhìn Gia Luật Ngạn đang ngồi sau thư án, ngay cả áo khoác cũng chưa cởi.
Hắn tức tốc đặt vật trong tay xuống, nàng ta chỉ nhìn thấy một dải màu tím biến mất dưới thư án.
Là thứ gì mà phải giấu không cho nàng ta xem?
Lòng nàng ta hơi mất vui, nhưng bên ngoài không hề biểu lộ, vẫn mỉm cười bước tới, vịn cánh tay Gia Luật Ngạn, “Phu quân, trong phòng ngủ có đốt lò sưởi, có công văn gì cứ đem đến phòng ngủ xem, thư phòng lạnh lẽo quá.”
Nàng ta y sam mỏng manh, trên người còn mang hơi lạnh của gió tuyết, lúc áp sát vào cánh tay Gia Luật Ngạn, hắn có thể cảm nhận được hai khối tròn đầy đặn kia.
Hắn đứng dậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-huong-tuyet/3260503/quyen-2-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.