“Mao Mao này, lại đây.” Tú bà cười khanh khách bưng một khay điểm tâm sáng đến trước mặt Mao Phương Viên,“Đói bụng không? Phải ăn hết nhé.”
“A?” Nhìn thấy cả khay lớn đầy bánh điểm tâm vừa đẹp, nước miếng Mao Phương Viên lập tức trào ra, nhưng mà……
“Mama, quần áo con chưa giặt xong……”
“Ôi dào, giặt quần áo gì chứ, nghỉ đi đừng làm nữa.” Tú bà vội vàng nói.
Người của Trương công tử phải non da mịn thịt, làm việc thế này rồi khiến da dẻ thô ráp, hầu hạ hắn không thoải mái thì phải làm sao?
“Từ giờ về sau, con không cần làm gì hết.”
“Ơ?” Mao Phương Viên há to miệng.
Lời Mama nói, sao Mao Mao không hiểu được chút nào hết vậy?
Nhìn khuôn mặt hắn vẫn còn ngu ngu ngơ ngơ, tú bà vừa tức vừa nghẹn, bây giờ, mình không thể tùy tiện phát cáu trách mắng hắn như trước.
Nói cũng lạ…… Trương công tử kia như thần tiên, sao có thể nhìn trúng thằng ngốc này? Khó hiểu quá khó hiểu quá……
“Mao Mao…… Ây? Mama ở đây à?” Tỉnh Bách Nhiên đi vào viện, ngoài ý muốn lại thấy tú bà.
Thôi xong, chẳng lẽ chuyện tối hôm qua bại lộ, mama lại đánh Mao Mao?
Coi bộ cũng không giống nhở……
Trên tay mama còn cầm điểm tâm, không thể nào, định hạ độc hắn sao?
Tỉnh Bách Nhiên hoảng hốt, vội vàng đi qua kéo tay tú bà làm nũng nói:“Mama…… Sao ngài lại đến tới đây vậy?”
Tú bà nhổ một ngụm, nói:“Tên quỷ quái, cả Trầm Hương lâu đều là của ta, chẳng lẽ ta không thể tới?”
“Bảo nhi không có ý đó……” Tỉnh Bách Nhiên đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-huong-toa/111427/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.