Lục Trí ham học, đến tiệm xăm cũng mang theo bài vở để ôn tập. A Lê hỏi hắn định làm gì, hắn ậm ừ không đáp.
Tới trưa Tưởng Nguyệt đem đồ ăn đến tận nơi, nhìn cảnh gia đình người ta hạnh phúc, quan tâm nhau mà a Lê thấy hơi chạnh lòng. Nhà anh đơn chiếc, năm ngoái bà ngoại cũng qua đời vì bệnh tuổi già. Kể từ ấy cuộc đời anh chính thức rơi vào bi kịch không có người thân, nếu chẳng phải đã qua 18 tuổi thì có thể gọi là trẻ mồ côi.
Lúc đó tang lễ của bà ngoại anh cũng không có tiền làm, là Lục Trí cho anh tiền lo ma chay cho bà. Bởi vậy đối với anh mà nói Lục Trí giống như là ân nhân, cũng giống như là người mà anh xem như người thân.
Sau khi cha Lục Trí đi tù, hắn cũng biến thành "trẻ mồ côi" không có ai nương tựa. Có điều hắn thông minh hơn anh, biết cách điều khiến cuộc sống hơn anh.
"Dì, dì có nhận thêm con không?" A Lực không nhịn được bèn hỏi.
Anh nhìn xuống bàn cơm mà Tưởng Nguyệt chuẩn bị cho hắn, cảm thấy Tưởng Nguyệt đối với con trai riêng của chồng thật sự rất tốt. Nấu cơm xong còn đem tới tận nơi chăm sóc, bất quá anh cũng thèm bữa cơm gia đình ấy.
A Lê nói xong câu này, không chỉ cô nhìn anh mà hắn cũng nhìn anh chằm chằm.
Anh mới giải thích: "Dì, lâu rồi con không có được ăn cơm nhà nấu."
Nghe có chút buồn tủi, có chút đáng thương.
Tưởng Nguyệt định nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-dung-chan-cuoi-cung/2761304/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.