Tưởng Nguyệt mấy ngày nay đã dọn tới đồn cảnh sát ở, Lục Trí không ở cô cũng không có lý do gì để ở lại ngôi nhà ấy nữa.
Mọi chuyện bắt đầu phức tạp, cô sắp không kiểm soát được, nên càng không muốn liên lụy đến Lục Trí.
Uống bia với Trình Thừa xong, cô về đồn cảnh sát nghỉ ngơi. Tại đồn cũng có phòng nghỉ cho nhân viên công tác, điều kiện không tốt như ở nhà nhưng có thể ở được. Cũng có nhiều người chuyển công tác tới đây xa nhà nên ở lại...
Đi qua con hẻm vắng, còn mấy trăm mét nữa là tới. Bất ngờ cô bị túm vào trong hẻm tối, bị đè lên tường, thiếu niên hôn cô ngấu nghiến.
Mùi hương trên người Lục Trí là thứ khiến cô nhớ mãi không quên được, chỉ cần ngửi là cô sẽ nhận ra ngay. Hắn chặn cô ở con hẻm, gặm cắn cánh môi mềm mại, tàn phá bên trong khoang miệng không chút nhân nhượng.
Tưởng Nguyệt đẩy vai hắn, nhưng không có cách nào khiến hắn rời ra. Lồng ngực hắn cứng như khối sắt, cho dù có thế nào cũng không thể di dời.
Hôn môi một lúc, đợi hắn hết hơi mới chịu rời khỏi. Trán của hắn kề lên trán cô, hắn thở hổn hển.
Tưởng Nguyệt cũng thở gấp, vì thiếu dưỡng khí. Nụ hôn này quá ray rứt, quá đau đớn, cơ hồ ép cô muốn khóc.
Hắn dừng lại chưa đầy ba mươi giây, lại muốn hôn tiếp. Cô đẩy hắn ra, nhăn mặt hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
"Tưởng Nguyệt, cô muốn lợi dụng tôi đúng không? Tôi cho cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-dung-chan-cuoi-cung/2761298/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.