Nấu cháo xong, Tưởng Nguyệt ở lại một đêm. Trời đã quá khuya, với lại tự dưng không muốn về lại đồn cảnh sát nữa.
Chỗ đó lạnh lẽo, không có cảm giác như đang ở nhà.
Hắn ngồi sofa ăn cháo, ánh mắt dán chặt lên cửa phòng của Tưởng Nguyệt. Nếu là trước đây hắn chắc chắn sẽ xông vào, cởi quần áo làm cho cô khóc lóc nói yêu hắn mới thôi. Còn lần này thì khác, trong lòng Tưởng Nguyệt không có hắn.
Cố gắng cũng vô ích, hắn biết rõ mình chẳng bằng ai.
Người đó là sếp của cô, là một cảnh sát cấp cao, vốn dĩ Tưởng Nguyệt thích đàn ông học cao. Bây giờ hắn không có gì cả, nếu nói khó nghe là được xếp chung chỗ với đám lưu manh đầu đường xó chợ.
Thân hắn còn lo chưa xong, lấy gì lo cho Tưởng Nguyệt.
Hắn tự thấy mình kém cỏi thế đấy, nên không dám vây vào cô nữa. Ngay lúc cô khóc khi bị hắn cưỡng hôn, hắn gần như đã hiểu ra mọi chuyện. Hắn không xứng!
Rõ ràng mất ngủ, cả hai không ai ngủ được nhưng không ai chủ động làm hoà trước. Tưởng Nguyệt chờ đợi điều gì đó cả đêm, cuối cùng cũng không chờ được. Sáng sớm cô đi làm, bước ra khỏi cửa, không còn liên quan gì tới nhau nữa...
*
"Tiêu Nhất tôi cần Lục Trí dính vào nghiện ngập, chuyện này giao cho ông sắp xếp."
"Được, cứ giao cho tôi."
"Nhanh một chút, thời gian không có nhiều đâu."
Tưởng Nguyệt tắt máy nghe lén, cất vào trong túi xách. Cô ra khỏi nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-dung-chan-cuoi-cung/2761294/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.