Mục Duệ Vũ ngồi trong thư phòng đối mặt với đống tấu chương, cảm nhận được cảm giác vô lực sâu sắc.
“Hoàng huynh, huynh như vậy là không có đạo đức!” Mục Duệ Vũ vẻ mặt căm phẫn sục sôi nói.
Mục Duệ Húc nhíu mày nhìn y, cười lạnh nói, “Ồ, ta không có đạo đức chỗ nào?”
“Huynh thân là vua của một nước lại không để ý tới chính sự, đã vậy còn đem những thứ này ném cho đệ đệ đáng thương của mình, huynh ý thức được mình là vua của một nước không, huynh có đảm nhận được vai trò huynh trưởng của mình không vậy hả?!” Mục Duệ Vũ nói năng vô cùng có khí phách.
Mục Duệ Húc không chút hoang mang uống một hớp trà, chậm rãi đậy nắm lại, sau đó lạnh lùng nhìn Mục Duệ Vũ nói: “Ngươi thân là một hoàng tử, không có nửa phần thành tựu, thân là một đệ đệ, cũng không chịu san sẻ giúp đỡ huynh trưởng. Ngươi lấy đâu ra lập trường mà ở đây bình luận về ta?”
Mục Duệ Vũ nhìn vẻ mặt tựa tiếu phi tiêu của Mục Duệ Húc, lại một lần nữa thành công chứng minh chính mình vô lực, sau đó chỉ còn biết ngoan ngoãn nhận mệnh đi xử lý những công vụ kia, đồng thời mang theo ánh mắt u oán nhìn vị hoàng huynh đang ngồi nhàn nhạ như một địa chủ kia của mình.
“Hoàng huynh, đệ không phải nói chứ, hoàng cung này của huynh thật sự là quá nhàm chán, hơn nữa còn vắng ngắt, chờ đợi ở nơi này thật sự chả khác nào như chịu tội cả” Mục Duệ Vũ tả oán nói.
“Ta đây cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-da-yeu-mot-con-lon/201915/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.