Chương trước
Chương sau
Vị Đế Vương lãnh khốc vô tình trong truyền thuyết kia rốt cuộc cũng thành hôn, toàn thể dân chúng Húc Diễm Quốc quả thực không thể tin được bọn họ sinh thời có thể chứng kiến một chuyện lạ như thế. Đương nhiên, còn cả việc tân nương lại là một nam nhân. Từ trước tới nay bọn họ đã được Quân Vương của mình rèn luyện năng lực tiếp nhận những chuyện tréo ngoe như vậy rồi, hơn nữa, ngươi phản đối có ích lợi gì? Muốn được một suất đi trước lên thiên đường sao?
Lễ thành hôn vô cùng long trọng. Khách được mời dự tiệc không nhiều, thế nhưng rất có phân lượng. Tỷ như, đại sư Quán Tố cùng phu nhân của y, một lão cao nhân Bạch Ly không tiếng tăm ở bên ngoài cùng đám con ghẻ vô cùng hiểu sự đời trong Cốc cũng tham gia, Ô Mẫn Vương Ô Tán cùng phu nhân của y, Giản Chu trạng nguyên cùng phu nhân Tử Vân của hắn, còn có muội muội của hắn cùng với một chú heo giống Tiểu Hoa, thêm cả hai bạn heo Đại Hoa với Tiểu Hoa thân thích của Chu Tiểu Bạch. 
Lúc này, tân nương của chúng ta đang vô cùng hớn hở ở trước mặt mọi người ở nhà mẹ đẻ của y biểu diễn giá y (áo cưới).
Chu Tiểu Bạch đứng trước mặt Đại Hoa cùng Tiểu Hoa trên người đang quấn hai bông hoa hỉ xoay một vòng, hết sức phấn khởi nói, “Đại hoa Tiểu Hoa, hai ngươi nhìn xem giá y của ta có đẹp không này? Mặt trên còn thêu thật nhiều vải len sọc!”
Hai bạn heo Đại Hoa cùng Tiểu Hoa vẫn trước sau như một duy trì thái độ cao lãnh không nói lời nào.
Huyễn Lam đi vào, cầm trong tay một cái đùi gà lớn, chăm chú gặm đến không còn chút hình tượng nào, nhìn dáng vẻ đần độn của Chu Tiểu Bạch, lườm một cái, “Đồ ngốc, ngươi đang làm gì ở đây vậy? Hai con heo này là sao đây?”
Chu Tiểu Bạch tiếp tục cười khúc khích, “Đây là điệt tử và điệt nữ(*) của ta, đây gọi là Trư Đại Hoa, đây gọi là Trư Tiểu Hoa.” Nói xong còn quay về phía hai bạn heo kia giới thiệu, chỉ vào Huyễn Lam đang ăn đùi gà cười khúc khích nói, “Đây là Huyễn Lam thúc thúc của các ngươi. Kêu thúc thúc đi!”
Huyễn Lam mặt không chút cảm xúc, một bộ dáng vẻ như bị sét đánh, ngậm đùi gà đi ra ngoài tìm Quán Tố.
Chu Tiểu Bạch không thèm để ý, tiếp tục vui cười hớn hở ngắm nghía giá y của mình, thỉnh thoảng cùng Trư Đại Hoa và Trư Tiểu Hoa nói chuyện. (Ú: thật ra hai bạn lợn này Ú không biết dịch sao cho đúng, ý là dịch theo kiểu tên hay kiểu gọi tên lợn, nhưng thôi nghĩ lại dù gì người ta cũng là thân thích của Tiểu Bạch cũng nên có một cái tên đúng nghĩa, nên quyết định viết hoa tên riêng:v:v)
Mục Duệ Vũ cùng Ô Tán đi vào, Mục Duệ Vũ nhìn Chu Tiểu Bạch, kinh ngạc nói, “Chu Tiểu Bạch ngươi làm sao vẫn còn ở nơi này, không phải bái đường sao? Hoàng huynh đang tìm ngươi khắp nơi, tại sao ngươi với hai con lợn này lại chạy đến đây?!”
Chu Tiểu Bạch một mặt nghiêm túc nhìn Mục Duệ Vũ, “A Húc nói ngươi nên gọi ta là tẩu tử!”
Mục Duệ Vũ nhìn Chu Tiểu Bạch một thân hỉ phục đỏ thẫm, khóe miệng giật giật, kéo Ô Tán đi ra ngoài.
Chu Tiểu Bạch cảm giác hình như mình đã quên gì đó, nhưng lại không nghĩ ra được, vì thế cầm lấy một món tráng miệng tiếp tục ăn, đồng thời còn không quên cho Trư Đại Hoa và Trư Tiểu Hoa một cái. 
Lúc này, Giản Ngư đột nhiên chạy vào, vẻ mặt vô cùng phấn khởi nói, “Tiểu Bạch, nơi này thật là đẹp nha! Tiểu Hoa dường như cũng rất thích nơi này. Mục đại ca thật tốt, còn đặc biệt cho phép Tiểu Hoa cũng được tiến cung!”
Chu Tiểu Bạch cũng bị cảm giác hưng phấn kia làm cho hứng phấn theo, cười toe toét nói, “A Húc là tốt nhất! Tiểu Ngư, ngươi xem y phục ta đẹp không? Ta rất thích, còn có thật nhiều sọc len!” Chu Tiểu Bạch nói xong lại xoay một vòng.
Giản Ngư một mặt ước ao, “Thật sự, thật sự rất đẹp! Thật là đẹp mắt!”
Hai người đang hăng say tán gẫu, Tử Vân đột nhiên xông vào, nhìn Chu Tiểu Bạch cùng Giản Ngư tay cầm tay, liền tức giận đến bật cười, vừa đi vừa nói, “Hoàng thượng muốn phát điên lên rồi, các ngươi ngược lại rất vui vẻ, vẫn còn ở nơi này tán gẫu được!”
Tử Vân cười dịu dàng, hiện tại nàng đã kết hôn với Giản Chu, cuộc sống của hai người rất tốt, tựa như thần tiên quyến lữ, tránh xa những đố kị của người khác, cả người đều cảm giác khác hẳn so với trước đây.
Chu Tiểu Bạch nghe Tử Vân nói xong, đột nhiên nhớ được gì đó, y chính là hôm nay sẽ thành thân, A Húc bảo y không được đi loạn, kết quả y đói bụng, liền mang theo Trư Đại Hoa cùng Trư Tiểu Hoa đi tìm đồ ăn.
Chu Tiểu Bạch nhất thời có chút lo lắng, vào lúc này Mục Duệ Húc sắc mặt tái xanh cũng đi tới. Ngày hôm nay hắn đã bảo vật nhỏ kia không được đi loạn, kết quả bản thân vừa mới quay người đi nhìn lại đã không thấy người đâu, bản thân tìm kiếm khắp nơi, kết quả vẫn là nhờ tên Mục Duệ Vũ kia chỉ điểm, vật nhỏ này lại ở đây cùng với hai con lợn kia! Mục Duệ Húc cảm giác sắc mặt khó coi của mình thật sự có thể nặn ra mực viết luôn rồi!
Chu Tiểu Bạch nhìn sắc mặt không chút dễ nhìn của Mục Duệ Húc, nhất thời có chút chột dạ, có chút lo lắng đứng lên, đem món tráng miệng trong tay vội vã nhét vào miệng, quay sang Mục Duệ Húc giải thích, “A Húc, ta không phải cố ý! Là Trư Đại Hoa và Trư Tiểu Hoa muốn ăn!” 
Mục Duệ Húc sắc mặt càng đen hơn, nhưng có người ngoài nên không thể phát tác, trực tiếp khiêng Chu Tiểu Bạch lên, sau đó đi ra ngoài cửa.
Buổi tối, Chu Tiểu Bạch kéo kéo xoa xoa y phục trên người mình, lưu luyến không rời quay sang nói với Mục Duệ Húc, “A Húc, ta thật sự rất thích bộ y phục này, chúng ta có thể thành hôn thêm nhiều lần nữa không?”
“Không thể.”
Chu Tiểu Bạch có chút mất mát, tiếp tục chưa từ bỏ ý định hỏi, “Vậy trong mấy ngày nay ta có thể không cởi y phục được không?”
“Không thể.”
Chu Tiểu Bạch tâm tình chìm xuống, không nói gì.
Một lát sau, Chu Tiểu Bạch đột nhiên có chút ngạc nhiên, nhìn Mục Duệ Húc hỏi, “A Húc, ngươi đang làm gì vậy?”
Mục Duệ Húc cầm một cái hộp, đi tới trước mặt Chu Tiểu Bạch. Chu Tiểu Bạch có chút hiếu kỳ, mở ra xem, đây chính là mấy cái ngọc thể trước đây mình đã nhìn thấy, to to nhỏ nhỏ, quy mô khác nhau.
“A Húc, đây là cái gì?” Chu Tiểu Bạch tò mò hỏi.
Mục Duệ Húc mặt không hề cảm xúc mở ra, lấy ra một cái, nắm trong tay, “Một món đồ chơi.”
Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch mặc bộ hỉ phục đỏ rựa kia, da dẻ trắng trẻo dặc biệt nổi bật trên sắc đỏ, nhìn qua giống hệt một đóa hoa.
“Tối hôm nay ta dạy cho ngươi cách chơi nhá?”
“Nha, được a.”
......
Đại hôn ba ngày, Chu Tiểu Bạch không hề bước xuống giường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.