Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mục Duệ Vũ là Vương Gia, nhưng mà là một Vương Gia không được công nhận chính thức, mà Mục Duệ Vũ chưa từng cảm thấy tiếc nuối chuyện này, thế nhưng bây giờ Mục Duệ Vũ thật sự có chút hối hận rồi. Nếu như năm đó hắn không cực lực phản đối Mục Duệ Húc muốn trước mặt bá tánh khắp nơi cáo bố trên thế gian này còn có một Vương Gia như hắn, vậy thì bây giờ hắn đã có thể có một vương phủ riêng cho mình, cũng là có một nơi để đến, hơn nữa, là chủ nhân của vương phủ của riêng mình, hắn cũng có quyền đuổi một vài người không có can hệ đi ra ngoài.
Hiện tại, Mục Duệ Vũ lạnh mặt nhìn tên mặc hoa phục, mang theo bao lớn bao nhỏ đồ ăn – Ô Mẫn Vương Ô Tán, đang  nhìn Trương công công dẫn đường bên cạnh, ngữ khí âm lãnh.
“Ngươi nói, người này muốn ở bên cạnh ta?”
Trương công công lén nhìn sắc mặt của Mục Duệ Vũ, là một tinh anh nhiều năm dốc sức làm việc trong hoàng cung, Trương công công không có phát sinh bất kỳ phản ứng tiêu cực nào, cười hì hì nhìn Mục Duệ Vũ, hồi đáp, “Bẩm Vương Gia, là bệ hạ dặn dò như thế ạ.”
Mục Duệ Vũ thờ ơ liếc mắt nhìn Trương công công, lại nhìn lướt qua Ô Tán đang cười không chút ý tốt nào bên cạnh, ung dung thong thả mở miệng, “Trương công công, hiện tại trong hoàng cung này ngay cả một phi tử cũng không có, phòng trống nhiều như vậy, tại sao hoàng huynh lại phải nhất định phân phó ở chỗ ta?”
Trương công công không hề cảm thấy hơi lạnh bên trong giọng nói của Mục Duệ Vũ, tiếp tục một mặt cung kính hồi đáp, “Vương Gia, bệ hạ nói ngài muốn đi kết giao, vì thế để ngài và phu quân tương lai bồi đắp thêm chút tình cảm.”
Ô Tán nghe xong liền hì hì nở nụ cười, Mục Duệ Vũ lạnh mặt nhìn sang, Ô Tán ngay lập tức thu lại ý cười của mình, nhưng mà khóe môi vẫn không nhịn được mà nhếch lên, xem ra nhịn rất khổ cực.
Mục Duệ Vũ liếc mắt nhìn Ô Tán, lại nhìn sang Trương công công không có bất kỳ biểu lộ gì, thế nhưng trên thực tế Mục Duệ Vũ cảm thấy Trương công công này nhất định trong lòng đang cười nhạo mình, nghĩ đến đây lập tức cảm thấy bản thân có chút không nhịn được, cắn răng nói, “Vậy thì ta chuyển đi, hoàng cung lớn như vậy, ta cũng không tin tìm không ra một gian phòng trống!”
Trương công công tựa hồ không nghĩ tới Mục Duệ Vũ sẽ trở về như thế, hoặc là bày ra dáng vẻ không nghĩ tới thế này, nhưng vẫn cung kính hồi đáp, “Vương Gia, đây là ý chỉ của hoàng thượng, ngài cũng không thể kháng chỉ được a!”
“Con mẹ nó ta kháng chỉ đấy thì làm sao, không thì bảo hoàng huynh chém ta đi!” Mục Duệ Vũ không chút hình tường gì quát lên.
Ô Tán nhìn Mục Duệ Vũ xù lông như thế nhịn không được, ở một bên lạnh lẽo nói, “A Vũ, ngươi tại sao lại cứ không muốn ở cùng ta như vậy, ngươi đừng sợ, ta cũng sẽ không ép buộc ngươi.”
Mục Duệ Vũ vừa nghe xong, cả giận nói, “Ngươi nghĩ là ta sợ ngươi à! Đừng làm như ta sợ ngươi nên mới chạy đi như thế!”
“Còn không phải sao?” Trương công công nhỏ giọng thì thầm nói, thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn để cho hai người bọn họ nghe thấy.
Mục Duệ Vũ lập tức bùng nổ, toàn thân hồng y cùng với vẻ mặt tức giận tựa hồ nhìn qua giống như một ngọn lửa, “Ngươi muốn ở thì cứ ở đi, ngươi tưởng ta sợ ngươi à!” Nói xong cũng quay về phòng, dập cửa lại.
Ô Tán liếc mắt nhìn cánh cửa đã đóng, sau đó đó đột nhiên thở phào nhẹ nhòm, cười hì hì nhìn Trương công công, chắp tay cười nói, “Chuyện ngày hôm nay vô cùng tạ ơn Trương công công.”
Trương công công cũng mỉm cười, nếp nhăn nơi khóe mắt vì thế cũng tăng thêm, “ Ô Mẫn Vương khách khí rồi, này đều là do Ô Mẫn Vương anh minh, đoán đúng tâm tư của Vương Gia ạ!”
“Không dám không dám.” Ô Tán tiếp tục khiêm tốn, “Chỗ ta còn có một bộ dụng cụ uống trà cao cấp, Ô Tán là kẻ thô kệch, không am hiểu những thứ này, nếu như Trương công công không chê, kính xin vui lòng nhận lấy, bằng không, để ở nơi này của Ô Tán thì chả phải là phung phí của trời sao?”
Ý cưới nơi khóe miệng của Trương công công càng đậm, tiếp tục cung kính nói, “Ô Mẫn Vương thật quá khách khí, nô tài chúc Ô Mẫn Vương cùng Vương Gia vĩnh kết đồng tâm, chắp cánh liền cành.”(*)
(*) cả hai câu đều mang ý nghĩa tình cảm gắn bó, vợ chồng khắt khít.
Mục Duệ Vũ ở trong phòng hờn dỗi, hai người ở bên ngoài đã trở thành chiến hữu.
Hôm nay, Chu Tiểu Bạch đang cùng Hoàng đế đại nhân của chúng ta lột thạch lựu, từng hạt thạch lựu như mã não được đặt trong một cái dĩa thủy tinh, nhìn qua thực sự rất đẹp. Chu Tiểu Bạch vô cùng kiên trì lột. Mục Duệ Húc ở một bên đọc sách, chờ Chu Tiểu Bạch đút cho ăn, những ngày tháng nay trôi qua thật thoải mái. Vào lúc này, Mục Duệ Vũ đột nhiên nổi giận đùng đùng đi vào, cảm giác cả người mang theo một luồng hơi lạnh, vừa vào liền nhìn thấy Mục Duệ Húc cùng Chu Tiểu Bạch một bộ dáng vẻ ân ân ái ái, càng khiến hắn cảm thấy bực mình hơn.
“Hoàng huynh, tên Ô Tán kia sao còn chưa chịu quay về? Thân là chủ nhân của một bộ tộc vậy mà tại sao lại không có một chút trách nhiệm gì thế, này còn ra thể thống gì?” Mục Duệ Vũ có chút tức đến nổ phổi nói. Hắn thật sự không chịu nổi nữa, mấy ngày hắn cảm giác mình đi tới chỗ nào là tên kia đều lẽo đẽo đi theo mình, bản thân vừa bước ra ngoài cửa đã nhìn thấy một bó hoa tươi đặt phía trước, đi một bước còn nhìn thấy mấy cánh hoa màu hồng phấn bay lơ lửng trong không trung, cũng không biết tên ngu kia rốt cuộc là cái dây thần kinh nào bị lỏng, y không nhìn ra mình là một nam nhân sao? Có người nam nhân nào sẽ thích mấy thứ này chứ?!    (Ú: cười chết:))))
Càng hiếm có chính là, người này ngày nào cũng đi mua một ít y phục trang sức son bột nước cho mình, khiến cho Mục Duệ Vũ quả thực muốn làm thịt tên này. Ngày hôm nay, sau khi nhận được bộ y phục thứ ba mươi bảy cùng với bộ son bột nước thứ tám từ đối phương, Mục Duệ Vũ thật sự không nhịn được nữa, liền nổi giận đùng đùng xông vào, nếu như ngày hôm nay không thể thuyết phục Mục Duệ Húc đem tên ngu kia đuổi đi, thì hắn…thì hắn sẽ là người bỏ đi!
Mục Duệ Húc thấy bộ dáng thế kia của đệ đệ mình, dáng vẻ tựa hồ không quan tâm chút nào, vẫn tiếp tục chờ Chu Tiểu Bạch đưa tay đút hắn thạch lựu, sau đó lại chờ Chu Tiểu Bạch đưa đến một cái chén nhỏ để hắn nhả hạt thạch lựu ra, tình cảnh này khiến Mục Duệ Húc phải trợn mắt ngoác mồm.
Chu Tiểu Bạch trở nên đức hạnh như thế từ khi nào vậy?! Nếu như đây là hoàng huynh của mình đối với Chu Tiểu Bạch thì Mục Duệ Vũ không hề cảm thấy kỳ quái, nhưng mà đây lại là Chu Tiểu Bạch đối với hoàng huynh của mình như thế, thật sự là có chút không thể tưởng tượng nổi.
Mục Duệ Húc đúng là không có cảm giác gì, hững hỡ nhìn Mục Duệ Vũ một chút, sau đó lành lạnh nói, “Ô Mẫn Vương nói rằng đó là bởi vì tìm vương phi cho bộ tộc của họ, không phải đây là chuyện quốc gia đại sự sao? Ta làm gì có thể ngăn cản chứ? Huống chi, Ô Mẫn Vương ở đây là có danh nghĩa xứng đáng, so với y, hoàng đệ dường như mới là người không có lý do ở nơi này mới đúng chứ nhỉ?”
Mục Duệ Vũ nghẹn lời, mặc dù bực mình nhưng lại không tìm ra được lí do phản bác đối phương, dù sao năm đó là chính mình sống chết cũng không muốn làm Vương Gia, cũng không để Mục Duệ Húc cáo chiếu với thiên hạ thân phận của mình, như thế tính ra, mình bây giờ chính là một thường dân, mà tên đại ngu kia lại là vương, thật sự là xem bản thân không có quyền gì mà yêu cầu đối phương rời đi cả. Nghĩ tới đây Mục Duệ Vũ không khỏi bực mình, toàn bộ sự tình mẹ kiếp đúng là phá hoại!
Chu Tiểu Bạch cũng không hề quan tâm đến chuyện này, y hôm nay lần đầu nhìn thấy thạch lựu, cảm thấy nó rất đẹp, nhưng mà lại quá ít thứ để ăn, chỉ có chút nước chua chua ngọt ngọt, còn có nhiều hạt nữa, có điều A Húc nói nếu như ngày hôm nay chính mình biểu hiện tốt, thì lát nữa sẽ dẫn y đi ra ngoài, vừa nghĩ tới có thể đi ra ngoài, lại có thể ăn một ít đồ vật ngon lạ, Chu Tiểu Bạch liền cảm thấy hưng phấn. Chu Tiểu Bạch nhìn Mục Duệ Húc nói chuyện xong, sau đó thức thời đem chén nhỏ đưa tới, để cho Mục Duệ Húc đem hạt trong miệng nhả vào bát, sau đó lại đút cho Mục Duệ Húc thạch lựu khác.
Mục Duệ Vũ cảm giác đầu mình có chút đau, mình không phải vì Đầu Đất kia mới đi vào sao? Tại sao mình phải chịu hoàng huynh chế nhạo, còn phải im lặng nhìn bọn họ tú ân ái như thế chứ?
Mục Duệ Vũ càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, trong lòng cảm thấy ngột ngạt, sau đó hơi không kiên nhẫn nói, “Được rồi, y có lý do, vậy thì để y đợi ở nơi này đi, đệ đi, được chưa?”
Mục Duệ Húc liếc mắt nhìn hắn, dáng vẻ tựa hồ không chút quan tâm, nhàn nhạt nói một câu, “Đi thong thả, không tiễn!”
Mục Duệ Vũ nghe sao cũng cảm thấy không thoải mái, luôn có cảm giác sau lưng có chút sợ hãi. Nhưng cũng không nghĩ nhiều như vậy, quay người rời đi.
Chu Tiểu Bạch nhìn Mục Duệ Vũ đi rồi, chuyển động con ngươi, hơi nghi hoặc nhìn Mục Duệ Húc nói, “A Húc, hắn đi rồi, vậy người to lớn kia phải làm như thế nào đây?”
Mục Duệ Húc có chút buồn cười nhìn Chu Tiểu Bạch nói, “Ngươi biết cũng không ít nhỉ? Còn biết bọn họ là một đôi?”
Chu Tiểu Bạch nói tiếp, “A Húc, tại sao ngươi lại để hắn đi,như vậy thì bọn họ không thấy được nhau sao?”
Mục Duệ Húc buồn cười, kéo Chu Tiểu Bạch lại, cười nói, “Tiểu Bạch trưởng thành cũng không ít rồi nhỉ, còn biết quan tâm gia đình người ta.”
Mục Duệ Húc nhéo nhéo mặt Chu Tiểu Bạch, sau đó khá là cao hứng nói, “Tên ngốc lực lưỡng kia nếu như đến chuyện này cũng không giải quyết được thì sao có thể quản tên tiểu tử kia? Chúng ta cứ chờ đi. Không nói đến bọn họ nữa, ngày hôm nay biểu hiện không tệ, đợi lát nữa ta mang ngươi xuất cung, không phải ngươi nói muốn ăn Liên Ngẫu Cao(1) lần trước sao? Lát nữa chúng ta đi ăn.”
Chu Tiểu Bạch nghe thấy thế liền cười tươi rói, vui cười hớn hở ôm cổ Mục Duệ Húc hôn một cái, sau đó cao hứng chạy ra ngoài.
Mục Duệ Vũ bị hoàng huynh của mình làm cho bực mình, lại không có biện pháp giải quyết, nên quyết định mượn rượu giải sầu. Sau đó đi đến nơi trước đây mình thường tới – Noãn Ngọc Lâu. Nghe tên là đã biết đây là nơi nào. Mùi Noãn Ngọc nồng nàn lan tỏa, rượu ngon còn có giai nhân, Mục Duệ Vũ hầu như ngày nào cũng đến nơi này để vui chơi lạc thú, chỉ là lúc này không có tâm tình nên vô cùng thành thật. Nơi này nhận được ưu ái của đại gia Mục Duệ Vũ nguyên nhân bên ngoài ngoại trừ mỹ nhân ở đây ai cũng yêu kiều hơn hoa, tài nghệ bất phàm thì nguyên nhân chính là rượu ở nơi này.
Rượu ngon nhất thường không phải ở tửu lâu, mà là ở những nơi Tần lâu Sở quán mà người ta thường hay đến hưởng lạc này, vì thế muốn tìm rượu ngon nhất, thì hãy đi đến thanh lâu tốt nhất, có người nói đây chính là nguyên nhân mà Mục Duệ Vũ tiểu gia mỗi khi đến một nơi đều lựa chọn thanh lâu để đặt chân đến.
Mục Duệ Vũ cũng thường hay đến đây, tú bà nơi này rất có ánh mắt, Mục Duệ Vũ là khách quen, ra tay lại hào phóng, vừa thấy hắn đến tú bà này liền như gặp được xấp ngân phiếu di động.
“Không phải là Dung công tử đây sao? Lâu lắm rồi không thấy ngài ghé đến? Tiểu Ngọc ngày nào cũng nhung nhớ ngài hết đó. Còn bảo rằng có phải ngài đã có người mới nên quên ngươi cũ rồi không. Hôm nay vẫn như cũ ư?” Tú bà cười nói.
Mục Duệ Vũ không có tâm tình nói chuyện cùng tú bà này, chỉ gật đầu. Tú bà này cũng biết nhìn sắc mặt, biết nhân gia này hôm nay tâm tình quá nửa là không tốt, liền cười làm lành vài câu, sau đó sai người đưa Mục Duệ Vũ lên phòng riêng.
Mục Duệ Húc lúc lên lầu vốn chỉ vô ý thức nhìn về phía bên kia, đột nhiên nhìn thấy một bóng người, lập tức liền ngây ngẩn cả người. Người kia vóc dáng cao to cường tráng, nhưng lại không hề thô tục, ngũ quan đặc biệt sắc đậm khiến cho y và những người xung quanh không hề giống nhau. Mục Duệ Vũ một khắc đó cho rằng mình bị hoa mắt, nhưng những đường nét ấy, phong thái ấy, còn có thể là ai khác chứ? Mục Duệ Vũ cảm giác giờ khắc này trong đầu mình triệt để trống rỗng.
————————
(1) Liên Ngẫu Cao:  bánh hạt sen
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.