“Dạo này cô Tiết thế nào rồi?”
Cố Trầm Chu thành thạo nói lời xã giao với đối phương.
“Nói thật á?”
Tiết Minh San hỏi ngược lại, sau đó khẽ cười rộ lên:
“Nếu như nói thật, vậy thì dạo này cuộc sống của tôi thực ra không được tốt lắm.”
“Ồ?”
Cố Trầm Chu nói:
“Vậy chắc có lẽ cô Tiết đây không muốn nghe những lời tiếp theo của tôi rồi.”
“Bí thư Tiểu Cố có thể cho phép tôi đoán xem lời anh định nói là gì chăng?”
Tiết Minh San hỏi.
“Mời.”
“Tôi đoán Bí thư Tiểu Cố có lẽ muốn nói cho tôi nghe chuyện về Bí thư Cố, dạo gần đây tâm trạng của Bí thư Cố không khá lắm đúng không?”
Tiết Minh San vừa mở miệng đã nói thẳng vào trọng điểm.
“Cô Tiết biết thật rõ ràng.”
Cố Trầm Chu nói ra một câu như vậy.
Ở nơi hiện đang cách Cố Trầm Chu mấy trăm kilomet, Tiết Minh San dùng ngón tay trỏ gõ nhẹ lên vỏ di động, vừa ngồi dậy khỏi giường vừa xoay người nhặt đám quần áo rơi vãi dưới đất mặc lên người mình.
Dụng ý thực sự của Cố Trầm Chu là thế nào?
Cô gái có gương mặt tinh xảo vừa nói chuyện câu được câu không với Cố Trầm Chu, vừa lặp đi lặp lại suy nghĩ này ở trong lòng.
Cô vẫn luôn chờ đợi cú điện thoại này từ sau khi trở về từ huyện Thanh Hương, lúc trước cô cũng đã tưởng tượng và tự hỏi rất nhiều lần, lần này lời nói của Cố Trầm Chu thực chất cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-chu/2048202/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.