Chương trước
Chương sau
Cố Trầm Chu đã từng đoán rất nhiều đáp án, nhưng anh lại không hề ngờ rằng Hạ Hải Lâu sẽ dứt khoát nói ‘Em nhận thua’ với anh.

Hoặc nên nói rằng anh chưa từng nghĩ tới, bản thân mình sẽ có một ngày nghe thấy Hạ Hải Lâu thừa nhận bản thân đã thua.

Loại cảm giác vừa phi lý vừa không thực này quẩn quanh mãi quanh, thậm chí còn kích thích anh vào ngay lúc còn chưa điều chỉnh được rõ ràng tâm tình của mình đã chạy ra ngoài ban công gọi một cuộc điện thoại cho Vệ Tường Cẩm.

“A lô?”

Điện thoại được chuyển tiếp, Vệ Tường Cẩm ở đầu bên kia vừa lên tiếng vừa ngáp một cái.

Cố Trầm Chu cố ý nhìn thời gian, mười giờ rưỡi, dựa theo lịch nghỉ ngơi trong quân đội thì chắc là Vệ Tường Cẩm đã lên giường nằm.

“Đánh thức cậu à?”

“Cũng không hẳn, mình mới nằm xuống thôi.”

Vệ Tường Cẩm đáp.

“Đúng rồi, lần trước chẳng phải cậu nói rằng tạm thời cậu đang chơi đùa với Hạ Hải Lâu à? Giờ cũng đã khá lâu rồi, vẫn chưa chấm dứt hay sao?”

“À…”

“Hử?”

“Mình chơi cách khác.”

Cố Trầm Chu nói.

“Nếu cậu gặp được một người đẹp, người đẹp này nếu đánh giá từ đủ các mặt thì đều rất hợp khẩu vị của cậu, hơn nữa người đó còn có ý với cậu, như vậy –“

“Trực tiếp tấn công đi!”

Vệ Tường Cẩm tư duy theo góc độ của một người đàn ông, không hề suy nghĩ đã lập tức đề nghị với Cố Trầm Chu như vậy. Nhưng sau khi đưa ra lời đề nghị này xong, anh mới chợt nhận ra:

“Từ từ đã, vừa rồi chúng ta đang nói đến Hạ Hải Lâu đúng không…”

“Ừ.”

Cố Trầm Chu dùng giọng mũi đáp lại người bạn ấu thơ của mình.

“Vậy người đẹp đó là chỉ…?”

Vệ Tường Cẩm hỏi.

“Ha ha.”

Cố Trầm Chu dùng tiếng cười khẽ đáp lại đối phương.

Khoảng im lặng không rõ xuất hiện.

Khoảng im lặng này kéo dài thật lâu.

Cố Trầm Chu cuối cùng không nghe thấy tiếng Vệ Tường Cẩm trong điện thoại nữa, chỉ chờ được một tiếng ‘cụp’ vang lên, điện thoại bị ngắt quãng. Anh ngồi trên ghế dài ở ban công, hai khuỷu tay chống lên hai đầu gối, thân thể nghiêng về phía trước, đầu ngẩng lên ngắm ánh trăng trên trời cao một lúc rồi mới mỉm cười, cầm di động lên nhắn một tin nhắn đến cho Vệ Tường Cẩm:

– Sao thế, làm rơi di động xuống đất hả?

Vài phút sau, Vệ Tường Cẩm gửi lại một tin nhắn:

– Mẹ kiếp!

Khóe môi Cố Trầm Chu cong lên thật cao, anh trả lời lại:

– Được rồi, nghỉ ngơi sớm chút.

– Cậu gọi cuộc điện thoại này là thực lòng khiến mình ngủ không được đấy!

– Bị cậu phát hiện rồi…

– Tên nhóc thối kia, lần sau đừng để cho mình nhìn thấy cậu!!!

Vệ Tường Cẩm giận dữ bỏ thêm ba dấu chấm than ở cuối câu.

– Từ nhỏ đến lớn cậu đã nói câu này bao nhiêu lần rồi?

–!

Cố Trầm Chu nhịn không được lại bật cười, cuối cùng mới nhắn lại cho Vệ Tường Cẩm một câu:

– Mình chờ sau khi cậu về mang theo đặc sản địa phương về cho mình. Ngủ ngon.

Anh cất di động rồi vào phòng tắm dội qua người một cái, thấm khô mấy giọt nước trên tóc xong mới đi về phòng ngủ.

Từ ngày bắt đầu ngủ cùng với Cố Trầm Chu, Hạ Hải Lâu liền bị ép phải đi ngủ sớm. Sau gần nửa tháng điều chỉnh, mấy ngày gần đây hắn đã hoàn toàn quen với việc ngủ lúc mười một giờ và dậy lúc bảy giờ sáng.

Lúc Cố Trầm Chu đi vào phòng thì Hạ Hải Lâu đang dựa vào đầu giường nghịch di động, hắn nghe thấy tiếng bước chân của Cố Trầm Chu liền ngước mắt lên, hỏi:

“Ngủ hả?”

Sau đó tự giác tắt di động của mình đi.

“Ừ.”

Cố Trầm Chu đáp rồi đi đến bên kia giường, xốc chăn lên nằm xuống. Vừa mới nằm lên giường, người bên cạnh đã tự giác quấn đến, còn đặt một cánh tay vắt ngang qua bụng anh.

Cố Trầm Chu nhấc cánh tay Hạ Hải Lâu đặt đến một vị trí khá thoải mái, sau đó mới tắt đèn đầu giường đi, nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi.

Hạ Hải Lâu nằm bên cạnh cũng im lặng một lát, nhưng rất nhanh, giọng nói của đối phương đã truyền vào trong tai Cố Trầm Chu:

“Chẳng lẽ anh không có gì muốn hỏi em à?”

Cố Trầm Chu lại mở mắt ra, dựa vào ánh sáng mỏng manh bên ngoài cửa sổ, anh nghiêng đầu đối diện với đối phương một lúc, có chút đăm chiêu đáp:

“Thực ra tôi muốn hỏi rất nhiều điều, nhưng hiện giờ tạm thời không xác định được là muốn hỏi cái gì.”

“… Em cảm thấy anh càng ngày càng đáng yêu, làm sao giờ…”

Hạ Hải Lâu nói với Cố Trầm Chu.

Cố Trầm Chu đáp:

“Thực ra cảm giác của hai chúng ta giống nhau đấy.”

Tiếng cười ha ha của Hạ Hải Lâu lập tức vang lên bên cạnh, khóe môi Cố Trầm Chu cũng vì vậy mà hơi cong lên.

Ngay sau đó, người nằm bên cạnh đột nhiên nghiêng người áp lên trên người Cố Trầm Chu, hắn cúi đầu khẽ hôn Cố Trầm Chu ‘chu’ một cái.

“Sao thế?”

Hạ Hải Lâu cười nói:

“Em nói thật đó.”

Hắn cúi đầu, mắt nhắm lại, chỉ dùng môi của mình để vẽ ra dáng hình của đối phương.

Trán, mắt, mũi, hai má, môi và cả cằm.

Mỗi một bộ phận đều quen thuộc đến nỗi chỉ cần nhắm mắt lại đã có thể vẽ ra.

Em nói thật đó. Hắn thờ ơ nghĩ lại lời nói đó của mình. Em nhận thua, nhưng thực ra cũng không phải là không có cách nào khác – không, phải nói là thực ra hắn đã sớm chuẩn bị sẵn rất nhiều phương pháp khác.

Ví dụ như hồi làm anh hùng cứu mỹ nhân đó: Thầm bày mấy trò ngáng chân Cố Trầm Chu, sau đó đột nhiên xuất hiện vào đúng thời khắc quan trọng nhất; lại ví như mượn áp lực từ bên ngoài khiến Cố Trầm Chu sinh ra tâm lý phản nghịch; lại ví như những việc hắn làm trước đó để phá vỡ quan hệ của hai người, chế tạo ra tình huống hai nhà Cố – Hạ bắt đầu hợp tác ở trong kinh thành, vị đứng ở đằng sau kia đã đứng vững gót chân, nhà họ Cố cần phải tỏ thái độ với người cầm quyền đương nhiệm, nhà họ Hạ cần nhiều sự ủng hộ hơn để chuẩn bị cho việc quay lại trung tâm của quyền lợi vào năm năm sau.

Với tình hình trước mắt, hai nhà hợp tác thì cả hai nhà sẽ cùng thắng. Nếu như hắn làm tốt chuyện này, ít nhất là trong vài năm tới Cố Trầm Chu sẽ không tùy tiện thay đổi mối quan hệ của bọn họ.

Dính dáng đến lợi ích một cách trắng trợn.

Đây là mối quan hệ vừa đáng tin nhất lại vừa không đáng tin nhất trên thế giới này.

Hạ Hải Lâu đầu tiên vốn thực sự định bắt đầu ra tay từ mặt này, nhưng càng bố trí, hay nên nói là càng tiếp xúc với Cố Trầm Chu, hắn lại càng không chắc chắn: Cố Trầm Chu đương nhiên là một người theo chủ nghĩa lợi ích, nhưng loại người như anh cũng không thể nào cả đời luôn vùi bản thân mình vào trong việc cân nhắc lợi hại về lợi hơn thiệt – Nhưng nếu có người làm như vậy với anh ấy thì sao đây?

Trước cái đêm sốt cao rồi tỉnh lại kia, Hạ Hải Lâu đã làm một phép trao đổi vai diễn đơn giản, sau đó cũng đưa ra một kết luận đơn giản không kém: Nếu như có người làm như vậy với hắn, vậy hắn sẽ dứt khoát tiếp tục tiếp xúc và lợi dụng đối phương, đợi đến khi không còn giá trị lợi dụng nữa thì sẽ vung chân đá văng đi.

Gieo nhân nào thì gặt quả ấy.

Trước kia Hạ Hải Lâu vốn chẳng hề tin cũng chẳng bận tâm mấy thứ này, nhưng sau khi ở bên Cố Trầm Chu cùng sau hai lần tỉnh lại khi sinh bệnh, hắn cảm giác được bản thân càng ngày càng để ý đến mấy chuyện thế này. Ngoài ra còn một điểm khác cực kỳ mấu chốt, thực ra hắn cũng không quá chắc chắn mấy thứ mà hắn chuẩn bị rốt cuộc có hiệu quả như thế nào với Cố Trầm Chu…

Bọn họ đã sớm quen thuộc các mặt của nhau.

Gia thế, kinh nghiệm, thủ đoạn cùng tâm kế của bọn họ gần như là ngang sức ngang tài.

Hiện tại Cố Trầm Chu có thể nào không đề phòng ư? Đương nhiên là không thể, nhưng nếu lúc này hắn thất bại…

Hạ Hải Lâu đột nhiên phát hiện bản thân dường như không thể chấp nhận kết quả này.

Vì thế hắn đổi sang cách khác.

Hắn nhận thua.

Chỉ cần Cố Trầm Chu chấp nhận, mọi chuyện đều có thể thương lượng; nếu như Cố Trầm Chu vẫn không chịu…

Hạ Hải Lâu ôm ấy đối phương, ***g ngực của hai người kề sát, trái tim kề cận trái tim, mỗi một nhịp đập trên thân thể mình đều tác động lên sự hoạt động của một bộ phận tương tự khác, sau đó cả hai dần trở nên đồng nhất giống như hai người đã hòa thành một thể.

Hạ Hải Lâu chìm đắm vào trong cảm giác này. Hắn tìm đến đúng môi đối phương, cẩn thận ngậm lấy rồi tỉ mỉ nhấm nháp.

Hắn cũng không biết đến cuối cùng mình sẽ làm ra loại chuyện gì.

Sáng sớm hôm sau, Cố Trầm Chu gõ cửa văn phòng của Bí thư Huyện ủy Phó Lập Dương.

Phó Lập Dương đúng lúc cũng vừa mới xử lý xong một hạng mục công việc phức tạp nên đang tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ ngơi. Lúc thư ký đi vào thông báo, ông ta ngẫm nghĩ một lát rồi kêu thư ký cho phép người vào.

“Đồng chí Tiểu Cố, ngồi đi.”

Phó Lập Dương cười ha hả nói:

“Tôi nghe Tiểu Lâm nói cậu có việc muốn tìm tôi, là chuyện gì thế?”

Tuy rằng cũng rất căm tức vì việc đánh nhạn còn bị nhạn mổ mắt, nhưng thái độ đối xử với Cố Trầm Chu của ông ta lại có hơi khác so với Lưu Hữu Dân. Lưu Hữu Dân hiện giờ đang quyết tâm muốn trị Cố Trầm Chu để lập uy, mỗi lần nhắc đến Cố Trầm Chu thì sắc mặt đều sầm xuống nghiêm nghị, mà thái độ của bản thân Phó Lập Dương với Cố Trầm Chu vẫn là nói cười bình thường. Theo sự hiểu biết của ông ở chốn quan trường này, thái độ ngầm là một chuyện, thái độ thể hiện ra bên ngoài lại là một chuyện khác, nếu không phải thực sự cần thiết thì ông ta luôn ấm áp như mùa xuân với các đồng chí khác.

Cố Trầm Chu cũng chẳng hề có bất cứ dao động nào trước thái độ của của Phó Lập Dương: Đối với anh mà nói, thực chất loại thái độ này của Phó Lập Dương mới là thái độ bình thường nhất, những quan viên mà anh từng gặp ở nhà từ nhỏ đến lớn có người nào lại không đa mưu túc trí, có thể dễ dàng cân nhắc mà không biểu lộ suy nghĩ trong lòng mình?

Đương nhiên, cho dù là người đa mưu túc trí thì lúc nên xuống cũng phải xuống, từ Uông Bác Nguyên vào thời điểm tuyển cử nhiệm kỳ mới có thể cạnh tranh vào ban lãnh đạo mới đến đám người Bành Tùng Bình ở cấp bậc Bộ trưởng các bộ ở Trung ương, Cố Trầm Chu đã thấy được rất nhiều.

“Bí thư Lập Dương, lần này tôi có việc cần báo cáo.”

Cố Trầm Chu nói, anh cũng gọi Phó Lập Dương là ‘Bí thư Lập Dương’ giống phần lớn người ở nơi đây, ‘Phó Bí thư’ gì đó vừa nghe đã biết là không phải điềm tốt.

“Nói đi, cứ việc nói.”

Phó Lập Dương vẫn giữ nguyên nụ cười.

“Là chuyện có liên quan đến việc tập đoàn Jason đầu tư vào huyện chúng ta.”

Cố Trầm Chu nói thẳng ra mục đích mình đến nơi này, anh dùng ngữ giọng trầm ổn nói ngắn gọn:

“Khi nãy tôi cũng đã đến tìm Huyện trưởng Lưu nhưng Huyện trưởng không có ở văn phòng, nghĩ đến việc hai ngày nữa nhân viên của tập đoàn Jason sẽ rời khỏi đây nên tôi vội đến tìm Bí thư…”

Phó Lập Dương kiên nhẫn nghe Cố Trầm Chu, chỉ là ông ta vừa nghe xong đoạn mở đầu này đã không kìm được suy nghĩ rằng đây đúng là một con nghé con không sợ cọp – có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến người trẻ tuổi này bị đẩy xuống nông thôn nhỉ? Hồ sơ của đối phương vốn rất đẹp, tuổi còn trẻ lại đã từng ra nước ngoài, còn đạt được không chỉ một giấy chứng nhận bằng cấp…

Khoảng mười phút sau, Phó Lập Dương tự cảm thấy mình đã nghe đủ rồi liền đằng hắng hai tiếng.

Cố Trầm Chu lập tức thôi không nói nữa.

Phó Lập Dương cảm thấy rất hài lòng về điểm này, ông ta vuốt ve chén trà của mình, nói:

“Tôi hiểu được ý cậu, nhưng mảng kinh tế luôn thuộc trách nhiệm quản lý của Huyện trưởng, chẳng qua chuyện của tập đoàn Jason đúng là khá quan trọng… Như vậy đi, tôi sẽ tìm lúc nào đó giao lưu với Huyện trưởng Lưu một chút.”

Cố Trầm Chu không vội vã lên tiếng, anh chỉ ngồi ở chỗ của mình nhìn Phó Lập Dương.

Phó Lập Dương chợt cảm thấy hơi mất tự nhiên, nhưng không đợi ông ta nhận ra rõ loại mất tự nhiên này đến từ đâu thì đã thấy nét mặt của thanh niên ngồi đối diện với mình giãn ra rồi cười rộ lên, cung kính nói:

“Đã làm phiền Bí thư Lập Dương, tôi cũng là nghe nói trên thành phố cực kỳ coi trọng, không chừng sẽ phái người xuống đây thị sát, lại loáng thoáng nghe thấy người bên tập đoàn Jason nói hai ngày nữa sẽ rời đi nếu không thu được kết quả gì nên mới chạy đến tìm Bí thư… Bí thư, tôi xin phép đi làm việc trước.”

“… Ừ được, cậu ra ngoài trước đi.”

Phó Lập Dương hơi cau mày nói, ông ta nghe ra được một vài chỗ không thỏa đáng lắm trong câu nói cuối cùng của Cố Trầm Chu. Bởi vì trên thành phố rất coi trọng nên vừa có chút động tĩnh phất phơ đã vội chạy đến đây tố cáo với ông? Hay là định dùng sự coi trọng trên thành phố để áp chế ông và Lưu Hữu Dân? Người trẻ tuổi này hẳn là không ấu trĩ như vậy đâu nhỉ?…

Cố Trầm Chu lại lễ phép gật đầu với Phó Lập Dương rồi mới xoay người ra khỏi phòng, lúc đi qua phòng thư ký ở bên ngoài, thư ký của Phó Lập Dương vội vàng chạy lướt qua bên cạnh anh, chưa đi ra được hai bước mà Cố Trầm Chu đã nghe thấy người bên trong nói:

“Bí thư, trên thành phố mới phát thông báo xuống nói rằng Thị trưởng Mễ một tiếng trước đã lên xe đi xuống chỗ chúng ta, hiện giờ có lẽ đã đi được hơn nửa đường rồi –“

“Cậu nói gì?”

Khóe môi Cố Trầm Chu hơi nhếch lên, dứt khoát đi thẳng mấy bước về phía trước ra hẳn khỏi văn phòng.

Trong văn phòng của Bí thư Huyện ủy, vẻ mặt Phó Lập Dương lúc sáng lúc tối hỏi thư ký của mình:

“Sao cấp trên không báo tin trước chuyện Thị trưởng Mễ xuống đây?”

“Nghe nói là tự bản thân Thị trưởng Mễ không cho phép thông báo…”

Thư ký trả lời có phần căng thẳng, bình thường nếu nhắc đến tình huống bị đánh bất ngờ thì tức là mọi chuyện đã bắt đầu vượt ngoài tầm kiểm soát.

“Có biết tâm trạng của Thị trưởng Mễ như thế nào không?”

Phó Lập Dương trầm tư một lát mới hỏi tiếp.

Thư ký hơi chần chừ rồi đáp:

“Tin tức không chắc chắn, nhưng hình như tâm trạng của Thị trưởng Mễ không quá tốt.”

Phó Lập Dương thầm kinh hãi, lập tức nhớ đến mấy lời ‘tôi cũng là nghe nói trên thành phố cực kỳ coi trọng, nói không chừng sẽ phái người xuống đây thị sát’ mà Cố Trầm Chu vừa mới nói.

Nói không chừng sẽ phái người xuống đây thị sát, nói không chừng sẽ phái người xuống đây thị sát…

Rốt cuộc là không biết hay cậu ta thực sự có được tin tức? Nếu như cậu ta thực sự có được tin tức, vậy việc người trẻ tuổi này ‘đắc tội với cấp trên nên bị giáng chức’ chỉ e sẽ không đơn giản như vậy đâu! Trước đây ông ta và Lưu Hữu Dân đều tưởng rằng bản thân bị mổ trúng mắt, nhưng đừng có thật sự hiểu sai ý rồi giẫm nhầm vào trong vũng nước đục nào đấy!

Tuy vậy, hiện tại có thể coi là một cơ hội tốt…

Phó Lập Dương lập tức nghĩ đến việc Lưu Hữu Dân đang gây khó dễ cho Cố Trầm Chu. Thực ra theo như ông ta thấy, Lưu Hữu Dân muốn xử lý một người mà mất thời gian lâu như vậy còn chưa xử lý xong thì đã có thể hình dung là mắt to không có đầu óc rồi, cũng chính vì đối phương mắt to không có đầu óc nên trước giờ ông mới không phá hoại thủ đoạn của Lưu Hữu Dân, nhưng ông cũng không muốn hợp tác lâu dài với đối phương để rồi cuối cùng lại bị đối phương liên lụy.

Nghĩ đến đây, Phó Lập Dương vừa định chậm rãi xem tình hình vừa nói với thư ký:

“Cậu đến thông báo cho Huyện trưởng Lưu về việc của Thị trưởng Mễ, lập tức sắp xếp xe, chúng ta đi ra đường cao tốc chào đón Thị trưởng Mễ.”

“Vâng.”

Thư ký thưa một tiếng rồi lập tức chạy sang phòng bên cạnh thông báo cho thư ký của Lưu Hữu Dân, sau đó nhanh chóng gọi điện thoại báo cho đội xe con để bọn họ nhanh chóng sắp xếp xe ra ngoài.

Thực ra Lưu Hữu Dân vẫn đang ngồi trong văn phòng. Sau khi Cố Trầm Chu bị thư ký của ông ta cản bước lập tức bước vào trong văn phòng của Phó Lập Dương, ông ta đã nhận được tin tức rồi. Nhưng việc này vẫn nằm trong dự đoán của ông ta từ trước, chó gấp gặp tường còn phải nhảy, huống chi là một người sờ sờ ra đó?

Còn về hành động nhảy tường của Cố Trầm Chu –

Lưu Hữu Dân cười lạnh một tiếng, lẩm bẩm:

“Tất cả đều vô dụng.”

Ông ta và Phó Lập Dương đã không đối đầu lâu như vậy, đương nhiên là vì ông ta biết rõ cá tính của Phó Lập Dương. Đó là một kẻ nham hiểm điển hình, ai đến trước mặt đều thấy lão ta cười ha hả, nhưng chỉ trong nháy mắtlão ta đã có thể bán đứng người nên bán, hãm hại người nên hại, trước giờ chưa bao giờ nương tay. Nhưng không nhắc đến chuyện này, Phó Lập Dương dựa vào cái gì để ra mặt cho một tên nhãi vô dụng? Cho dù bọn họ vốn không hề đối đầu, Phó Lập Dương cũng cực kỳ coi trọng đám lông trên cánh mình, kẻ chẳng hề có chút tác dụng còn muốn chen một chân vào? Đúng là mơ tưởng!

Ông ta nhanh chóng vứt bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu, quay sang nói với thư ký vừa vào thông báo cho ông ta:

“Lập tức chuẩn bị xe, chúng ta đi chào đón Thị trưởng Mễ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.