Khi bầu trời vẫn còn là một mảng tối đen thì Hạ Hải Lâu đã tỉnh lại từ trong giấc ngủ say.
Vị trí hắn nằm ngủ ở sát bên cửa sổ, khi gió lạnh heo hắt luồn qua một khe hở nhỏ của cửa sổ vào trong phòng thì thổi phất qua mặt hắn, tạo cảm giáchơi ngưa ngứa. Hắn chỉ tiêu tốn thời gian không đến một giây đã có thể vượt qua quá trình từ mơ ngủ đến tỉnh táo.
Đèn đều đã tắt khiến căn phòng chìm vào trong một mảnh đen thẫm. Nguồn sáng duy nhất trong phòng chính là ánh sáng màu cam của ngọn đèn đường chiếu từ bên ngoài cửa sổ vào cùng ánh trăng sáng trắng bàng bạc, có lẽ còn có cả một chút màu lam đậm ảm đạm khác nữa, chúng hòa quyện vào nhau thành một rồi chiếu vào nửa phần cửa sổ còn lại còn chưa bị tấm mành cửa che khuất rồi trải một quầng sáng trên mặt đến, có vài mảnh sáng trong đó nhảy lên khỏi mặt đất rồi chiếu đến bên mép giường.
Hạ Hải Lâu nâng ngón tay lên, rõ ràng là không chạm vào thứ gì nhưng lại có thể thâu tóm phần lớn những tia sáng trắng bạc vào trong lòng bàn tay.
Hạ Hải Lâu chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy.
Tinh thần hắn cực kì phấn chấn, tứ chi cùng thân mình hoàn toàn không có chút cảm giác biếng nhác nào khi mới tỉnh ngủ mà ngược lại tràn đầy sức mạnh, còn phần trán – Hạ Hải Lâu đưa tay lên xoa cái trán mình một lúc – nhiệt độ đương nhiên đã hoàn toàn lui đi chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-chu/2048190/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.