Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau khi tỉnh lại thì tuyết đã bay lất phất.

Cố Trầm Chu vỗ Hạ Hải Lâu nằm bên cạnh dậy hỏi bữa sáng hắn muốn ăn gì, sau khi nhận được câu trả lời ‘Gì cũng được’, anh mặc quần áo vào đi xuống tầng một, đầu tiên là vo sạch gạo bỏ vào trong nồi áp suất, tiếp đó anh mở cửa sổ sát đất đã được khóa từ đêm hôm trước rồi đi ra ngoài sân chuẩn bị luyện quyền một lần.

Những bông tuyết bay tán loạn trong gió lạnh buổi sớm ập cả vào mặt anh.

Chút cảm giác buồn ngủ cuối cùng cũng bị bông tuyết đông cứng lại. Cố Trầm Chu lập tức xoay tay đóng cánh cửa kính đằng sau rồi giẫm lên lớp tuyết đã rơi suốt cả đêm bước hai bước về phía trước, một cái bóng màu vàng đất lập tức phi từ trên một ngọn cây bám đầy tuyết trắng xuống chạy nhảy kêu ầm ĩ xung quanh anh, thỉnh thoảng còn chạy về phía cửa sổ sát đất.

Cố Trầm Chu tập trung nhìn lại mới nhận ra đây là con khỉ mà Hạ Hải Lâu mang về lần trước. Nửa năm trôi qua, chiếc vòng sắt cùng nửa đoạn xích sắt trên cổ nó vẫn còn, nhưng bộ lông người đã dài ra rất nhiều, khi bị dính nước đã bết lại một chỗ chứ không còn xù tung ra nữa.

Anh khom người nhấc con khỉ quanh quẩn bên chân lên, con thú nhỏ màu vàng đất lập tức vươn tay liều mạng túm chặt lấy tay anh cọ cọ.

Đây chính là cọ cọ hòng làm ấm người đây mà. Cố Trầm Chu mỉm cười, quay đầu về phía sau vừa lúc nhìn thấy Hạ Hải Lâu đang đi từ trên cầu thang xuống, anh ném con khỉ trong tay qua cho đối phương:

“Đón lấy.”

Hạ Hải Lâu đưa tay lên đỡliền túm được cái vòng sắt trên cổ con khỉ một cách chuẩn xác, hắn chớp mắt ngắm nghía rồi hừ cười một tiếng xấu xa, đoạn nói với Cố Trầm Chu:

“Anh đi luyện quyền đi, để tôi xử lý thứ này.”

Nói xong hắn lập tức xách con khỉ đi về phía nhà bếp, đợi đến khi Cố Trầm Chu luyện quyền nửa tiếng trong sân xong, người nóng rực ướt đẫm mồ hôi đi vào bên trong thì bữa sáng đã được dọn trên bàn ăn. Hạ Hải Lâu ngồi trong phòng khách, vừa xem tin tức buổi sáng vừa bắt con khỉ phải đấm vai bóp chân cho mình, trông có vẻ cực kì dễ chịu.

Nếu như chỉ là đưa nước quả hay làm gì đó khác còn không khiến người khác bất ngờ, nhưng một con khỉ lại biết buồn rầu ủ rũ, biết nhảy nhót tung tăng đấm vai bóp chân cho con người… Cố Trầm Chu cũng không nhịn được mà liếc mắt nhìn thêm lần nữa:

“Sao con khỉ này lại thông minh đến vậy?”

Hạ Hải Lâu cố tình làm ra vẻ kiêu ngạo tự đại hồi lâu mới buông dây thừng trên người con khỉ ra – Trong thời gian nửa tiếng, hắn đã tìm được một chiếc dây thừng rồi buộc lên người con khỉ – rồi cho nó nhảy nhót đến phía trước lò sưởi để sưới ấm.

“Quen rồi mà.”

Hạ Hải Lâu từ tốn nói:

“Đối với thứ này, chỉ cần anh cho nó biết anh có thể làm chủ thì nó sẽ rất ngoan ngoãn giỏi giang.”

Cháo trong nồi được nấu xong giờ đã nguội lạnh, rõ ràng là do Hạ Hải Lâu ngồi ở trong này tắt bếp đi. Cố Trầm Chu lấy mấy gói thức ăn, múc đầy hai bát cháo ra, lúc bưng lên bàn liền cầm đũa gõ nhẹ lên mép bát một cái, không tiếp tục câu chuyện của Hạ Hải Lâu về con khỉ mà nói:

“Ăn sáng.”

Hạ Hải Lâu nhún vai tỏ vẻ có chút tiếc nuối, đi đến ngồi xuống bên cạnh Cố Trầm Chu.

Mấy món ăn kèm được Cố Trầm Chu mở ra là rau ngâm và cá bé khô, lúc này sự bất tiện khi ở trên núi mới hiển lộ rõ ràng – Tuy rằng rất yên tĩnh nhưng nếu muốn mua thứ gì thì phải lái xe mất nửa tiếng vào trong thành phố, mua được đồ xong lại phải lái xe nửa tiếng nữa để về nhà, người rảnh rỗi không có việc gì làm còn đỡ, như Cố Trầm Chu mà muốn ở đây lâu dài thì tự bản thân cũng khó lòng chịu nổi.

“Lúc trước anh nghĩ gì mà lại muốn xây sơn trang ở trong này?”

Do sinh hoạt nghỉ ngơi đảo lộn lâu dài, buổi sáng Hạ Hải Lâu luôn không thèm ăn gì cả, hôm nay cũng chẳng khác là bao, tùy tiện múc hai thìa cháo lên ăn liền bắt đầu trò chuyện câu được câu không với Cố Trầm Chu:

“Tôi thấy anh cũng không định mở cửa nơi này để cho người ngoài đến đây chơi – nếu không mở cửa, nơi này cách nội thành quá xa, anh dù có muốn bán cũng không được bao nhiêu giá, chẳng lẽ anh nhiều tiền quá nên muốn đốt tiền chơi?”

“Xem như vậy đi.”

Cố Trầm Chu không bàn luận gì thêm.

“Tầm nhìn ở nơi này tốt, thỉnh thoảng lên ngắm cũng thấy thoải mái.”

Thực chất lí do đương nhiên không chỉ có như thế. Tòa sơn trang Thiên Hương này lúc đầu được xây nên, nguyên nhân chính vẫn là vì Cố Trầm Chu muốn kiểm tra cảnh trong mơ của mình, hơn nữa quả thực đã kiểm tra ra được kết quả – nói đến mặt đó, đừng nói là một sơn trang Thiên Hương, cho dù phải xây thêm hai ba tòa nữa, Cố Trầm Chu vẫn sẽ bỏ tiền ra xây mà không hề chớp mắt một cái.

Hạ Hải Lâu vừa nghe đã biết là Cố Trầm Chu không nói ra toàn bộ sự thật. Hắn cũng không khăng khăng bám riết, mà chỉ ngắm chuẩn lúc Cố Trầm Chu gắp một đũa rau ngâm lên liền nghiêng người đến cắn mất một nửa phần rau ngâm trên đũa của đối phương.

Bàn tay cầm đũa của Cố Trầm Chu sững lại, anh liếc mắt nhìn Hạ Hải Lâu một cái rồi cũng đột nhiên rướn người về phía trước, cắn một miếng ngay bên ngoài cạnh miệng Hạ Hải Lâu.

Hạ Hải Lâu:

“…”

Cố Trầm Chu thu lại động tác vừa rồi cực nhanh, hắn còn cắn rau giữa hàm răng của mình, kết quả không chỉ bị đối phương cắn lại mất một phần tư mà môi mình còn bị đối phương cắn một cái, chuyện này xem như là ăn trộm gà còn mất nắm gạo hay là tiền mất tật mang đây…

Sau khi cắn lại được một miếng rau ngâm mà mình gắp lên, Cố Trầm Chu uống một ngụm canh.

Hạ Hải Lâu nuốt thứ trong miệng mình xuống, bèn gõ gõ bát tỏ ra bất mãn:

“Tôi ăn cả vào trong miệng rồi – giờ chẳng lẽ anh không còn để ý nữa hả?”

Cố Trầm Chu còn chả thèm ngước mắt lên:

“Đây cũng không phải lần đầu tiên tôi ăn nước miếng của cậu.”

Hải Hải Lâu bị nghẹn! Hắn cười rộ lên đầy xấu xa:

“Tôm hùm tự! Tôi không ngờ anh còn biết nói mấy câu âu yếm như thế đấy! Anh luyện được ở chỗ nào vậy?”

“Trên người cậu.”

Cố Trầm Chu bình thản nói. Thỉnh thoảng nói một câu tình thú cũng được, cứ tranh mãi xung quanh một vấn đề sẽ khiến người ta thấy nhàm chán, anh không muốn tốn thời gian phân cao thấp ở những việc như thế này nên trực tiếp cho Hạ Hải Lâu đáp án hắn muốn nghe.

Hạ Hải Lâu thực chất cũng chẳng bận tâm mấy thứ này. Với hắn mà nói, có nhiều lúc không cần thiết phải ‘tranh giành’ chuyện gì đó, kết quả tranh cãi có thể nói với mọi người, nhưng chỉ có đáp án hắn muốn mới là chính xác nhất.

Khi nói chuyện, Cố Trầm Chu đã ăn xong bữa sáng của mình. Anh nhìn Hạ Hải Lâu gần như không ăn được mấy miếng trong bát cháo trước mặt, lại hỏi:

“Trong mắt cậu, tôi giống tôm hùm đến vậy hả?”

“Hử?”

“Đêm qua lúc ngủ cậu cứ lải nhải tôm hùm mãi.”

Cố Trầm Chu nói.

“Tôi nói mớ?”

Hạ Hải Lâu hỏi ngược lại, sau khi nhận được đáp án khẳng định của đối phương, hắn nhìn nhìn Cố Trầm Chu, khóe môi hơi nhếch lên nói một câu mang hai nghĩa:

“Ở trong mắt tôi, có rất nhiều lúc anh chính là một con tôm hùm bự đang ngọ ngoạy.”

Đương nhiên là không chỉ có anh, còn rất nhiều thứ khác giống như âm hồn không tan nữa.

Ánh mắt hắn rời khỏi người tôm hùm bự đang dùng hai chiếc càng to cầm bát và một đôi đũa trắng muốt ngồi trên ghế dựa, nhìn thẳng lại vào mấy đôi mắt âm u đang vây quanh mình.

Nụ cười lạnh lùng xuất hiện.

Sau bữa sáng, Hạ Hải Lâu nói với Cố Trầm Chu một câu ‘Tôi có việc bận’rồi lập tức lái xe đi. Trong hai ba ngày tiếp theo Cố Trầm Chu luôn không nhận được điện thoại của Hạ Hải Lâu, mãi cho đến khi đối phương lái xe rời khỏi kinh thành, Cố Trầm Chu mới xác định được rằng Hạ Hải Lâu đã quay về tỉnh Phúc Huy đón năm mới bên cạnh Hạ Nam Sơn.

Một năm này của Cố Trầm Chu thực ra trôi qua rất thoải mái.

Hạ Hải Lâu vẫn muốn ‘chơi đùa’ với anh, anh cũng đã có chuẩn bị để ‘chơi’ thật vui vẻ với hắn.

Vụ động đất lần trước tuy rằng đã trực tiếp thúc đẩy chuyện này, cũng khiến kế hoạch ban đầu của anh có chút thay đổi, nhưng nói cho cùng thì nó vẫn đang nằm trong lòng bàn tay anh.

Hơn nữa hương vị của Hạ Hải Lâu ngon lành hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh, cộng thêm thân phận cùng địa vị của bản thân đối phương, anh quả thực đã có được một tình nhân hoàn mỹ.

Đương nhiên, chỉ trong thời gian nửa năm, dù là anh hay Hạ Hải Lâu rồi cũng sẽ chán ghét.

Bởi lẽ, từ đầu đến cuối bọn họ đều luôn là cùng một loại người.

Đêm giao thừa, lớp tuyết rơi xuống đọng lên bên ngoài cửa sổ dày khoảng hai phân.

Cố Trầm Chu và người nhà của mình ăn một bữa tiệc đón giao thừa ở trong Chính Đức Viên, anh rời khỏi bàn cơm rất sớm ra ngồi trong phòng khách xem TV, vừa xem chương trình đêm giao thừa vừa nhắn tin với Vệ Tường Cẩm

– Cậu đang làm gì hả?

– Vừa ăn no xong ra trả lời tin nhắn! Cả ngày nay di động chưa được ngơi nghỉ chút nào cả! Cậu thì sao?

– Không khác cậu là bao, cũng không khác mọi năm là mấy.

– Nhưng chương trình đón xuân buổi tối càng lúc càng dở, hừ!

– Chữ ‘Hừ’ kiêu ngạo đó…

– Đánh chết cậu! [Kiêu ngạo cho cậu coi, hừ!!]

Cố Trầm Chu vừa trả lời tin nhắn vừa mỉm cười. Anh và Vệ Tường Cẩm gần như đều nhắn tin cho nhau vào đêm giao thừa mỗi năm, cũng chẳng phải có chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn chọc ghẹo lẫn nhau một chút mà thôi. Tuy rằng sau khi gửi tin nhắn xong hai người đều sẽ gặp lại trong không đến nửa tiếng sau, nhắn tin trước lúc ấy quả thực là vừa nhàm chán vừa lãng phí thời gian, thế nhưng nhiều năm qua việc này đã thành thói quen, nhàm chán thì cứ nhàm chán đi, dù sao đêm giao thừa cũng chỉ có một lần.

Tin nhắn trên điện thoại vừa mới được soạn xong, Cố Trầm Chu đang định gửi đi thì di động cầm trong tay đột nhiên rung lên, một cái tên chợt nhảy ra giữa màn hình.

Là Hạ Hải Lâu.

Cố Trầm Chu nhận điện thoại:

“Đang làm gì đấy?”

“Đang hóng gió.”

Đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng hít thở nặng nề của Hạ Hải Lâu.

Trong điện thoại dường như có tiếng động khác… Một cảm giác kì quái chợt lướt nhanh qua đáy lòng Hạ Hải Lâu, anh tùy tiện hỏi:

“Hóng gió gì?”

Hạ Hải Lâu cười ‘ha ha’ hai tiếng, lại không trả lời.

Cố Trầm Chu cầm điều khiển từ xa lên vặn nhỏ tiếng của TV, hỏi:

“Bên chỗ cậu thật yên tĩnh, không xem chương trình đón xuân hả?”

“Tôi đang ở bên ngoài.”

Hạ Hải Lâu nói:

“Có muốn biết tôi đang ở chỗ nào không?”

Cố Trầm Chu không nói gì cả, tiếng động anh nghe được lúc trước đột nhiên lớn dần lên.

‘Rào –‘

‘Rào –‘

‘Rào –‘

Là tiếng của sóng biển.

Hạ Hải Lâu định làm gì?

Cố Trầm Chu hơi cau mày.

Tiếp đó tiếng sóng biển đột nhiên nhỏ đi, dần dần chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề của Hạ Hải Lâu.

Cố Trầm Chu thấy Cố Chính Gia đã đi ra khỏi nhà ăn, hình như là định đi lấy thứ gì đó. Anh đứng dậy khỏi sô pha, đi đến trước cửa sổ vắng người, hỏi Hạ Hải Lâu:

“Hiện giờ cậu đang ở đâu?”

Đầu điện thoại bên kia nhất thời không có tiếng trả lời.

Cố Trầm Chu lơ đãng quay đầu lại liền thấy Cố Chính Gia có vẻ có chút khó hiểu mà liếc nhìn anh, tiếp đó cậu cầm hoa quả trên bàn quay lại nhà ăn.

“Hạ Hải Lâu?”

Cố Trầm Chu lại hỏi.

“… Có kẻ bảo tôi nhảy xuống.”

Hạ Hải Lâu nói trong điện thoại. Hắn bất chợt cười rộ lên, tiếng cười có vẻ cực kì vui vẻ khoái trá:

“Lúc chúng ta vừa mới quen nhau, chẳng phải cũng đã từng đi du lịch dã ngoại đó ư? Lần đó tôi vẫn chưa nhảy xuống, lần này tôi nhảy cho anh xem được không?”

“Cậu biết rõ mình đang nói cái gì chứ hả? Cậu uống rượu rồi phải không?”

Cố Trầm Chu không hề biến sắc mà hỏi Hạ Hải Lâu, anh ấn một nút trên di động:

“Hiện giờ cậu đang ở đâu?”

“Đừng vội vàng dò hỏi địa điểm của tôi như thế.”

Hạ Hải Lâu ở đầu điện thoại bên kia đột nhiên phun ra một câu cực kì sắc bén, ngữ giọng lại khôi phục vẻ lười biếng như trước:

“Tôi gọi điện thoại không phải là muốn nói cho anh biết địa điểm đấy ư? Chương trình đêm giao thừa có gì hay mà xem, bao nhiêu năm qua vẫn chẳng có chút ý tưởng mới mẻ nào, chúng ta chơi trò hơi khác thú vị hơn nhé…”

“Ví dụ?”

Cố Trầm Chu hỏi.

“Ví dụ như điều tôi vừa nói với anh, xem tôi nhảy xuống núi thì thế nào?”

Hạ Hải Lâu cười nói.

Cố Trầm Chu:

“Ngay đêm ba mươi, chắc không phải cậu thực sự cho rằng tôi sẽ ra ngoài chứ?”

“Ồ?”

Hạ Hải Lâu nói:

“Đêm ba mươi, anh thực sự muốn ở lại đó nhìn buổi tối đoàn viên của một nhà ba người bọn họ hả?”

Cố Trầm Chu vừa nghe câu nói của Hạ Hải Lâu vừa nhìn lướt về phía nhà ăn, Cố Chính Gia đang nói chuyện gì đó trên bàn cơm khiến cả nhà cười rộ lên, Trịnh Nguyệt Lâm ngồi bên cạnh Cố Chính Gia mỉm cười nhéo nhéo hai má cậu ta, trên gương mặt Cố Tân Quân ngồi ở đối diện cũng xuất hiện ý cười nhè nhẹ…

Cố Trầm Chu mỉm cười, nhẹ giọng nói vào trong điện thoại:

“Hạ Hải Lâu, cậu đúng là cố ý gọi điện thoại đến muốn khiến tôi không vui.”

“Nếu như anh đến đây, tôi sẽ chịu trách nhiệm việc khiến anh vui vẻ trở lại.”

Trong điện thoại truyền đến tiếng huýt sáo của Hạ Hải Lâu, tiếp đó là tiếng cười miên man không dứt:

“Sao rồi, có cân nhắc chút không?”

Đầu ngón tay của Cố Trầm Chu di nhẹ trên thân máy một cái, di động lại đúng lúc rung lên báo hiệu có tin nhắn mới đến.

Là Vệ Tường Cẩm hay là ai khác?

Cố Trầm Chu hỏi:

“Hiện giờ cậu đang ở đâu?”

“Rất gần.”

Hạ Hải Lâu trả lời Cố Trầm Chu:

“Anh tuyệt đối có thể lái xe đến được đây chỉ trong một buổi tối –“

Điện thoại bị ngắt.

Cố Trầm Chu mở tin nhắn mới ra, là Vệ Tường Cẩm. Anh nhắn cho đối phương một tin ‘Mình qua đó ngay’ rồi đi vào trong nhà ăn, nói với ông cụ Cố và Cố Tân Quân:

“Ông nội, cha, con qua nhà Vệ Tường Cẩm chơi trước, buổi tối có thể sẽ không về nhà.”

Cố Tân Quân nhướn mày.

Ông cụ Cố lại cười ha hả:

“Được rồi, đi đi, nhớ gửi lời chào của ông cho ông nội của Tường Cẩm.”

“Vâng, ông nội.”

Cố Trầm Chu đáp rồi quay về phòng khoác áo khoác dày và đeo khăn quàng cổ lên, mang theo toàn bộ những thứ nên mang rồi xoay người ra khỏi nhà, vừa đi vừa bấm điện thoại gọi cho Vệ Tường Cẩm.

“A lô? Có chuyện gì đó?”

Giọng nói của Vệ Tường Cẩm có hơi lè nhè

“Ặc, mình vừa mới uống sạch một chai rượu đến – Có cảm giác muốn nôn –“

“Mình có việc cần nhờ cậu giúp, cậu yểm hộ cho mình, mình muốn rời khỏi kinh thành một chuyến.”

Cố Trầm Chu nói thẳng.

“Ngay đêm giao thừa?”

Vệ Tường Cẩm hỏi.

“Ngay giao thừa.”

Cố Trầm Chu xác nhận.

Đầu bên kia điện thoại im lặng một thoáng, sau đó là tiếng Vệ Tường Cẩm cáu giận:

“Mẹ nó, đồ đại khốn kiếp nhà cậu! Cả ngày chỉ biết gây rắc rồi cho mình thôi!”

=====

Tác giả có lời muốn nói:

Đột nhiên cảm thấy chương trước phải nhắc đến vấn đề hôn nhân của Cố và tên khốn kiếp kia.

Cố và tên khốn kiếp sẽ không kết hôn đâu, mọi người cứ yên tâm. Cho dù là trong hiện thực, nước ta cũng từng có một người phụ nữ theo nghiệp chính trị không kết hôn làm ví dụ, cho dù người phụ nữ ấy làm được đến chức Phó Thủ tướng đệ nhất, nhưng thực đáng tiếc là không tranh được chức Thủ tướng.

Cho nên Cố trong truyện vốn không cần phải e ngại gì cả, Cố không kết hôn nhiều nhất chỉ bị người ta chê cười, cũng không có người giúp đỡ mà thôi, cũng sẽ không bởi vì không kết hôn mà bị kẻ địch chính trị bắt được nhược điểm. Ngược lại, nếu anh ta kết hôn mới có khả năng bị như thế.

Về phần giúp sức chính trị, nếu anh ta đã tìm được một người có thể làm bạn một đời mà còn luyếntiếc chút trợ giúp này thì đúng là quá khó coi.

Nói đại khái một câu như vậy, mọi người nắm rõ là được rồi, dù sao đây cũng là tiểu thuyết đam mỹ. Dù nói theo góc độ đam mỹ hay hiện thực thì Cố và tên khốn kiếp kia đều không cần thiết phải xuất hiện một cô vợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.