Ngày hôm sau khi tỉnh lại thì tuyết đã bay lất phất.
Cố Trầm Chu vỗ Hạ Hải Lâu nằm bên cạnh dậy hỏi bữa sáng hắn muốn ăn gì, sau khi nhận được câu trả lời ‘Gì cũng được’, anh mặc quần áo vào đi xuống tầng một, đầu tiên là vo sạch gạo bỏ vào trong nồi áp suất, tiếp đó anh mở cửa sổ sát đất đã được khóa từ đêm hôm trước rồi đi ra ngoài sân chuẩn bị luyện quyền một lần.
Những bông tuyết bay tán loạn trong gió lạnh buổi sớm ập cả vào mặt anh.
Chút cảm giác buồn ngủ cuối cùng cũng bị bông tuyết đông cứng lại. Cố Trầm Chu lập tức xoay tay đóng cánh cửa kính đằng sau rồi giẫm lên lớp tuyết đã rơi suốt cả đêm bước hai bước về phía trước, một cái bóng màu vàng đất lập tức phi từ trên một ngọn cây bám đầy tuyết trắng xuống chạy nhảy kêu ầm ĩ xung quanh anh, thỉnh thoảng còn chạy về phía cửa sổ sát đất.
Cố Trầm Chu tập trung nhìn lại mới nhận ra đây là con khỉ mà Hạ Hải Lâu mang về lần trước. Nửa năm trôi qua, chiếc vòng sắt cùng nửa đoạn xích sắt trên cổ nó vẫn còn, nhưng bộ lông người đã dài ra rất nhiều, khi bị dính nước đã bết lại một chỗ chứ không còn xù tung ra nữa.
Anh khom người nhấc con khỉ quanh quẩn bên chân lên, con thú nhỏ màu vàng đất lập tức vươn tay liều mạng túm chặt lấy tay anh cọ cọ.
Đây chính là cọ cọ hòng làm ấm người đây mà. Cố Trầm Chu mỉm cười, quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-chu/2048173/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.