Cố Trầm Chu bị tiếng chuông di động của mình đánh thức.
Khoảnh khắc tỉnh lại từ trong mơ, đã lâu lắm rồi anh mới cảm nhận được cảm giác cả đêm mơ thấy ác mộng lúc trước, toàn thân mỏi mệt đến độ dù ngủ hay không cũng chẳng khác gì nhau. Mà sau cảm giác mỏi mệt, sự nhức mỏi trong cơ thịt cũng thức tỉnh theo hệ thống thần kinh, cả phần vai bị Hạ Hải Lâu cắn mất một miếng da lúc trước cũng đưa tới cảm giác sưng đau rõ rệt…
Rốt cuộc ngày hôm qua chơi đến lúc nào nhỉ… Cố Trầm Chu day day trán, vừa rút cánh tay và phần đùi bị Hạ Hải Lâu đè lên ra vừa bước từ trên giường xuống, nhặt áo choàng tắm bị vứt lung tung dưới đất lên rồi đi đến trước bàn trà cách chiếc giường lớn màu đỏ rực bằng khoảng cách dài gần bằng cả gian phòng, cầm chiếc di động vẫn miệt mài không ngừng phát ra tiếng kêu lên:
“A lô?”
“Vừa rồi bận việc hả? Gọi vào di động của cậu mấy lần liền cũng không thấy người nhấc máy.”
Người ở đầu kia điện thoại dùng ngữ giọng quen thuộc hỏi.
Cố Trầm Chu chậm mất nửa nhịp mới phản ứng lại được:
“Tường Cẩm?”
“Ừ?”
Vệ Tường Cẩm tưởng rằng Cố Trầm Chu định nói điều gì nên cũng nghi hoặc hỏi lại.
“Không có gì.”
Cố Trầm Chu nghe được tiếng còi trong điện thoại liền hỏi đối phương:
“Cậu đang lái xe hả? Có chuyện gì thế?”
“Lát nữa mình đến chỗ cậu nên gọi điện thoại báo trước cho cậu một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-chu/2048170/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.