Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm một trước một sau ngã lăn ra đất.
Dư chấn rất mạnh nhưng không kéo dài lâu, không đến ba mươi giây, thế giới chấn động điên đảo mạnh mẽ đến mức sắp sập đột nhiên yên lặng không chút rung động trở lại, lặng lẽ giống hệt như lúc nó xuất hiện.
Tim Cố Trầm Chu đập thình thịch, anh vươn tay đẩy nhẹ đám bê tông rơi trên người mình và Vệ Tường Cẩm sang bên cạnh nhưng không đẩy được chút nào mà ngược lại còn khiến phần ra nơi lòng bàn tay bị cọ rách:
“Có bị đập trúng không?”
Anh nghiêng đầu hỏi Vệ Tường Cẩm nhưng ánh mắt lại không đặt lên Vệ Tường Cẩm.
“Hình như trật khớp vai… Nhưng không sao cả.”
Vệ Tường Cẩm trả lời câu hỏi của Cố Trầm Chu cũng có chút bất an. Giống như Cố Trầm Chu, ánh mắt anh ta không hướng về phía đối phương mà cùng nhìn về một chỗ giống như Cố Trầm Chu.
Vẫn là Cố Trầm Chu giãy dụa đứng dậy trước. Anh đứng dậy, vẫy vẫy bàn tay đang nóng rát rồi đi đến trước mặt Hạ Hải Lâu, ngồi xổm xuống đặt tay lên vai đối phương lay nhẹ:
“Hạ Hải Lâu? Hạ Hải Lâu?”
Thanh niên nằm sấp trên mặt đất không hề có phản ứng.
Cố Trầm Chu hít sâu một hơi, dùng tay cẩn thận nâng đầu đối phương lên một chút.
“Sao rồi?”
Vệ Tường Cẩm ở bên cạnh cũng đứng dậy, tay ấn xuống một bên bả vai, không kìm được bèn lên tiếng hỏi.
Cố Trầm Chu ngẩng đầu lên nhìn mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-chu/2048163/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.