Chương trước
Chương sau
Khoảng cuối tháng Mười một gần tháng Mười hai, phương Bắc vừa đổ một trận tuyết lớn, khắp mọi nơi từ đường phố đến những ngọn cây đều đọng bông tuyết cùng vụn băng phản chiếu lại ánh mặt trời rạng rỡ. Nhưng cùng lúc đó, ở một khu đất ở phía Nam rất gần phương Bắc chỉ cách một con sông, những người đàn ông khỏe mạnh vạm vỡ đi trên đường, trong thời tiết ấm áp mấy ngày nay thậm chí còn phần lớn vẫn mặc quần áo mùa hè.

Thôn Thanh Tuyền ở Hoài Nam chính là một nơi như vậy.

Thôn làng nho nhỏ này có khoảng gần trăm nhân khẩu, phần lớn đều có vẻ lạnh lẽo vắng ngắt nhưng giờ phút này lại tỏa ra khí thế ngất trời: Một đội công nhân đi ngang qua đầu thôn, những máy móc cỡ lớn đã bắt đầu thi công ở địa điểm chỉ định, bụi đất bay đầy trời, tiếng máy móc ầm vang cùng tiếng gà vịt hoảng hốt kêu to hòa trộn vào với nhau, ầm ĩ đến mức khiến người ta đau cả đầu.

Nhưng giờ phút này, người thực sự cảm thấy đau đầu ở đây cũng chỉ có Hạ Hải Lâu vừa mới đi từ trên núi xuống.

Thẳng thắn mà nói, Hạ Hải Lâu thật tình cảm thấy cực kì nhàm chán.

Hắn đứng ở khúc quanh cuối cùng trên sườn núi nhìn hai đứa trẻ trong thôn mặc quần áo màu sắc rực rỡ một trước một sau chạy từ dưới lên; nhìn phần lớn người trong thôn vẫn chăm chỉ đứng cạnh công trường chỉ trỏ không biết mệt mỏi giống hai ngày trước; còn cả Cố Trầm Chu bất giác bị người ta vây thành một vòng tròn xung quanh đang đội mũ bảo hộ nói chuyện với trưởng thôn…

Hắn thu tầm mắt lại, đứng trên cao quét mắt đảo một lượt khắp toàn bộ thôn xóm, mỗi một chỗ đều được thu lại hết từ cái chạm mắt đầu tiên:

Vách núi hai bên thôn, cây táo ở cuối thôn, khe núi dẫn đến ngọn núi nhỏ phía bên kia, còn cả những căn nhà nhỏ bị tầng tầng cây cối cùng vách núi che khuất.

Thôn Thanh Tuyền, huyện Thanh Hương.

Lần thứ hai.

Trong vòng một năm, quay về lần thứ hai… Chỉ vì cùng một người.

Đứng cạnh máy ủi đất vài ngày liên tục, giọng nói của Cố Trầm Chu đã có phần nghèn nghẹt.

Anh cầm bản vẽ thi công không hề phiền chán giảng giải hết lần này đến lần khác rất nhiều câu hỏi lặp đi lặp lại của vị trưởng thôn già:

“Trưởng thôn Chu, theo quy hoạch của chúng tôi là sẽ làm đường trước nhưng chưa cần phải xây hoàn thiện hẳn, tạm thời để xe có thể lưu thông vững vàng là được. Như vậy những người buôn bán từ bên ngoài cũng có thể đưa quả Em bé ra ngoài.”

Thôn Thanh Tuyền là quê cũ của Hạ Hải Lâu, chỉ khoảng nửa năm trước, Cố Trầm Chu từng bởi vì điều tra người đứng phía sau vụ tai nạn xe cộ của Vệ Tường Cẩm mà cố ý đến đây một chuyến, kết quả là ngoại trừ xảy ra vụ việc đất đá trôi nhân tạo không quá thú vị cùng với Hạ Hải Lâu ra thì chỉ lãng phí thời gian vài ngày.

Nhưng sự lãng phí thời gian lúc đó đặt vào thời điểm hiện tại thì chưa chắc đã là lãng phí: Trong khoảng thời gian ấy, bởi vì anh không có bao nhiêu đầu mối nên sau khi đến đây đã điều tra qua mọi mặt của thôn Thanh Tuyền và huyện Thanh Hương một lần, quan chức đương nhiệm, phương hướng phát triển kinh tế chủ yếu cũng địa hình và đặc sản ở xung quanh một lượt – ví dụ như quả Em bé nhiều đến thừa thãi ở thôn Thanh Tuyền mà anh được ăn khi đến huyện Thanh Hương lần trước.

Quả Em bé là cách gọi của người ở đây, thực ra đó là một loại mận đột biến, vị rất ngọt lành lại không chua xót giống loại mận bán trong thành phố, có lẽ là nhờ vào khung cảnh không bị ô nhiễm ở nơi này.

Lần trước khi đến đây, lúc Cố Trầm Chu nói chuyện phiếm với Hạ Hải Lâu còn nói quả Em bé cũng có thể là một cách làm giàu nếu đưa ra ngoài tiêu thụ — đây đương nhiên cũng chỉ là nói cho có, khi ấy toàn bộ tâm lực của anh đều đặt trên việc điều tra vụ tai nạn xe cộ của Vệ Tường Cẩm – nhưng không ngờ là, sau Đại hội thứ mười tám, Cố Tân Quân và Hạ Nam Sơn được Trung ương phái ra ngoài lần lượt nhậm chức bí thư Tỉnh ủy ở Dương Hoài và Phúc Huy, hai tỉnh này vừa khéo kề sát nhau, trong đó thôn Thanh Tuyền nằm ở tỉnh Dương Hoài.

Lần này, Cố Trầm Chu vừa mới bước vào cục Chiêu Thương không bao lâu đã nghĩ đến nơi này, đúng lúc ấy trong cục ở tỉnh chuẩn bị phái nhân viên ra bên ngoài, trong ấy có một vị trí phó Chủ nhiệm của cục Chiêu thương ở huyện Thanh Hương, anh liền dứt khoát nắm lấy cơ hội, xin điều chuyển từ trong tỉnh lị xuống địa phương.

Đằng trước có một chữ ‘phó’, trên dưới đều vừa đủ.

Vị trí phó Chủ nhiệm tuy rằng không có được bao nhiêu thực quyền nhưng muốn tiếp nhận một thôn nghèo khổ bị huyện bỏ rơi thì vẫn thừa sức. Chỉ trong thời gian vỏn vẹn nửa tháng được điều đến đây, Cố Trầm Chu đã khiến cho đặc sản của thôn Thanh Tuyền xuất hiện trên bàn tiệc của quan chức trong tỉnh, tiếp theo đương nhiên là có người làm ăn có cái mũi nhạy bén ngửi được hương quả trong gió tìm đến.

Một khi đã bắt đầu xác lập hạng mục kinh tế, việc kêu gọi đầu tư vào con đường thông ra ngoài thôn Thanh Tuyền tự nhiên cũng có người đến theo.

Vừa để giúp hạng mục kinh tế này phát triển, lại cũng có tác dụng phòng ngừa thế đất lở trên núi… Đến tận bây giờ, trong lòng Cố Trầm Chu vẫn tồn tại một chút bóng ma mỗi khi nghĩ đến vụ lở đất lần trước.

Cuộc trò chuyện giữa anh và trưởng thôn vẫn đang tiếp tục.

“Quả Em bé… Toàn bộ mọi người trong thôn Thanh Tuyền đã tổ chức nhân giống nó, ông chủ Phương đã kí hợp đồng với người dân trong thôn, các hạng mục ghi trên hợp đồng đều được viết rất rõ ràng.”

“Khoản dự kia chiều nay cũng sẽ được đưa đến, lúc ấy phải nhờ bác phân phối.”

“Đúng thế, khoản dự chi ấy có thể để tự mọi người sắp xếp, chỉ cần có thể hoàn thành hợp đồng với ông chủ Phương, cung cấp cho ông ấy đầy đủ số lượng có trong thôn Thanh Tuyền thì sẽ không có vấn đề gì.”

Mặt trời hiện tại đã lên đến giữa bầu trời, tiếng xe lu ầm vang cuối cùng cũng ngừng lại.

Vị trưởng thôn già có được đáp án vừa lòng một lần nữa tạm thời rời đi, Cố Trầm Chu khô rát cả miệng rời khỏi công trường, vừa mới đi vào trong thôn thì tiếng chào đón ‘Chào Chủ nhiệm Tiểu Cố’ đã liên tục vang lên.

Cố Trầm Chu dọc một đường đi luôn mỉm cười gật đầu đáp lại, giữa đường về còn nói hai câu với một người phụ nữ trung niên đang vỗ về đầu của bé con năm tuổi nhà mình, lát sau bé con dùng cả hai tay bê một cốcnước ấm bịch bịch chạy đến trước mặt Cố Trầm Chu:

“Anh ơi, uống nước.”

Cố Trầm Chu khom người mỉm cười vỗ nhẹ lên đầu bé, sau đó đón lấy cốc nước:

“Cảm ơn bé.”

Rồi uống một hơi cạn sạch.

Lúc này Hạ Hải Lâu cũng đi từ trên núi xuống, hắn đi đến bên cạnh Cố Trầm Chu, nhìn lướt qua hai bàn tay bẩn thỉu của đứa bé rồi lại nhìn lướt qua bụi bặm cùng vệt nước bùn dính trên quần áo Cố Trầm Chu, hai tay đút trong túi quần, ngáp một cái vô cùng nhàm chán.

Trong thôn nhỏ chỉ có khoảng một trăm người thì đừng nói khách sạn, tiệm cơm cũng chẳng có lấy một.Cửa hàng duy nhất được mở ở đây chính là cửa hàng tạp hóa do nhà trưởng thôn kinh doanh, chỉ bán ít nến, chổi cùng dầu, muối, tương, dấm chua và vài loại vật phẩm thường dùng hàng ngày.

Trong thời gian hai ngày liên tục, Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu bám theo anh đến đây đều ăn cơm trong nhà trưởng thôn, hôm nay cũng không ngoại lệ, hai người ăn cơm trưa xong thì trưởng thôn Chu lập tức đưa cho Cố Trầm Chu một điếu thuốc, tư thái là muốn nói chuyện phiếm:

“Chủ nhiệm Cố này, cậu nói xem bao giờ thì ông chủ Phương sẽ đến đây?”

Ngoại trừ ngày đầu tiên là đến thăm dò thực địa đến lúc trời quá muộn nên không thể quay về huyện Thanh Hương ra, bắt đầu từ ngày hôm sau đến giờ thì Cố Trầm Chu đều là bị đối phương cố ép giữ lại, anh cũng hiểu được lo lắng trong lòng vị trưởng thôn già nên cũng dứt khoát ở lại luôn, vừa giảng giải cặn kẽ cho họ về hợp đồng mà bọn họ cần kí, vừa cùng ông chờ đợi khoản dự chi sẽ đến vào chiều nay kia.

Hiện tại nghe được câu hỏi của vị trưởng thôn, Cố Trầm Chu cười đáp:

“Chắc khoảng ba bốn giờ chiều nay đi, con đường này hơi khó đi, có thể sẽ muộn hơn chút nữa.”

Nói xong câu đó, anh cũng không đợi vị trưởng thôn già nói thêm gì mà tiếp tục:

“Tôi đi nghỉ ngơi một lát trước, buổi chiều sẽ cùng đợi khoản tiền này với bác.”

Trưởng thôn Chu lập tức vui vẻ lên nhiều, cũng không lôi kéo Cố Trầm Chu nói chuyện nữa mà lưu loát đứng dậy chạy đi tìm người phụ trách đội công nhân thi công đang sửa đường, thêm vào phí tổn đào thêm một cái ao cá nữa ở trong thôn.

Cố Trầm Chu bẻ gập điếu thuốc còn chưa châm đầu trong lòng bàn tay rồi rời khỏi nhà trưởng thôn, đi một đoạn đến căn nhà trệt cách đó không xa, còn chưa bước vào cửa đã thấy Hạ Hải Lâu đang tựa bên cửa sổ rít thuốc liên tục.

Mép bên dưới của cánh cửa gỗ cũ kĩ đã mục nát, khoảnh khắc cánh cửa bị đẩy ra còn có một con chuột chạy lướt qua sát bên chân trái Cố Trầm Chu ra ngoài.

Cố Trầm Chu đi đến bên cạnh chiếc giường cứng rắn của mình, cầm áo khoác lên lục lọi một lát rồi móc một thanh chocolate ra ném cho người đứng bên cạnh cửa sổ.

Hạ Hải Lâu vung tay đón được, nhìn xem thứ trong tay là gì thì vẻ mặt của hắn liền trùng khớp với loại vẻ mặt mà Cố Trầm Chu đã dự đoán trong lòng: Đó là một loại thần thái ghét bỏ, tức giận nhưng lại không thể làm gì được.

“Hôm qua là bánh vừng còn hôm nay là chocolate.”

Hắn hầm hè văng tục một câu.

“Sao toàn đồ ngọt thế?”

“Cậu nên biết ơn vì em trai tôi còn có thói quen ăn đồ ngọt.”

Cố Trầm Chu lạnh nhạt đáp, mấy thứ này đều là do Cố Chính Gia bỏ quên lại lúc lén lục lọi trong xe anh, bằng không Hạ Hải Lâu thực sự chỉ có thể đi cắn quả dại khắp núi đồi giống như một con khỉ.

Nhắc đến đây thì Hạ Hải Lâu chỉ vì đi theo anh mà chỗ tốt không thèm đi, lại làm ổ chỗ này gặm chocolate tỏ ra cực kì đáng thương… Quả thực cũng kì lạ giống như anh lấy chocolate cho Hạ Hải Lâu ăn vậy.

Hạ Hải Lâu yếu ớt nhả ra một vòng khói, nhìn chằm chằm thanh chocolate một lát rồi mới móc một bình nước ở dưới chiếc bàn mình đang dựa ra, rót một cốc nước ấm, bẻ thanh chocolate trong lớp giấy bọc thành từng miếng nhỏ bỏ hết vào trong miệng, cầm cốc lên nhắm mắt lại ‘ực’ một tiếng, toàn bộ chocolate được nuốt xuống.

Sau khi nuốt một hơi xong, Hạ Hải Lâu uống nước liên tục, đợi hòa tan hết tất cả vị ngọt trong miệng rồi mới nói:

“Bao giờ anh mới đi?”

“Buổi chiều đợi khoản dự chi đến đây tôi sẽ cùng tiếp nhận với trưởng thôn. Đường từ đây về trong thị trấn về đêm không được an toàn cho lắm, sáng ngày mai sẽ đi.”

Cố Trầm Chu có chút thờ ơ thu hồi ánh mắt từ chỗ Hạ Hải Lâu về. Anh cởi áo khoác ngả ngườixuống chiếc ghế dựa bằng trúc duy nhất trong nhà trệt, trong đầu vừa tái hiện lại khung cảnh Hạ Hải Lâu nuốt chocolate như nuốt thuốc vừa tự hỏi:

Bắt đầu từ khi hai nhà Cố Hạ bắt tay cùng rời khỏi kinh thành, Hạ Hải Lâu liền xuất hiện trước mặt anh bất kể thời gian hay địa điểm, số lần thường xuyên đến mức ngay cả người nhà anh cũng cảm thấy kì quái.

Anh không biếtrốt cuộc Hạ Hải Lâu muốn cái gì – Không, không nên nói như vậy. Anh biết Hạ Hải Lâu muốn cái gì nhưng không thể nào hiểu nổi sự cố chấp của đối phương, lúc ở kinh thành hoặc tỉnh lị Dương Hoài còn có thể nói là Hạ Hải Lâu nhàn rỗi không có việc gì làm nên nhớ thương đến tìm anh chơi đùa, nhưng đã đến tận loại địa phương hẻo lánh xa rìa thành phố như thôn Thanh Tuyền của huyện Thanh Hương đây, Hạ Hải Lâu thậm chí còn vì không ăn quen đồ ăn mà đói bụng liên tục ba ngày, hiện giờ đều dựa vào việc rít thuốc liên tục và nuốt chocolate để cầm cự…

Chỉ muốn đè anh một lần? Vậy đúng là thực sự kiên trì bền bỉ đấy. Cố Trầm Chu chậm rãi nắm tay lại gõ nhẹ lên tay vịn của ghế, thầm cười khẽ một tiếng đầy chế nhạo trong lòng.

Anh cũng sắp cảm động đến nơi mất –

“Anh là phó Chủ nhiệm hay là một tên nhân viên nhỏ nhoi vậy hả? Nhận có mấy vạn đồng tiền cũng đòi anh phải ở cùng?”

Hạ Hải Lâu cực kì buồn bực nhịn không được mở miệng chế giễu, nhà ngoại họ Thẩm của Cố Trầm Chu nổi tiếng là lắm tiền, ngày đó mới trở về từ nước ngoài anh đã đánh một ván gần ngàn vạn với Tôn Phái Minh. Mấy vạn đồng tiền đó, đừng nói Cố Trầm Chu, cho dù là chính bản thân Hạ Hải Lâu tùy tiện ném xuống nước thì mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.

Cố Trầm Chu nhắm mắt lại ngăn chặn cơn buồn ngủ đã dâng lên trong tâm trí:

“Nếu cậu không kiên nhẫn chờ đợi được nữa thì về một mình không phải tốt hơn à?”

Hạ Hải Lâu lại buồn bực nhả ra một vòng khói – đây có lẽ mới chính là nguyên nhân cho nỗi phiền muộn của hắn, hắn rõ ràng cực kì không cam lòng ở lại đây nhưng vẫn quanh quẩn ở lại suốt một, hai rồi ba ngày…

Từ tỉnh Phúc Huy đến tỉnh Dương Hoài, từ tỉnh Dương Hoài đến huyện Thanh Hương, từ huyện Thanh Hương đến thôn Thanh Tuyền.

Chỉ bởi vì một Cố Trầm Chu?

Chỉ bởi vì một Cố Trầm Chu!

Mẹ nó đúng là không thể đợi được nữa!

=====

Tác giả có lời muốn nói:

[Tiểu kịch trường chi Sự đáng sợ của thói quen.]

Nghe nói từ tháng 9 đến tháng 11 năm 2013, Hạ đã từ thỉnh thoảng bám theo đến theo đuôi thường xuyên.

Vì thế khi Cố đến cục Chiêu thương của tỉnh.

Hạ: Theo! [Cái đuôi xù xuất hiện vẫy vẫy]

Vì thế khi Cố đến cục Chiêu thương của huyện Thanh Hương.

Hạ: Theo tiếp! [Đuôi xù lắc lắc]

Vì thế khi Cố tiến hành hạng mục ở thôn Thanh Tuyền.

Hạ: Không TV, không internet, không rượu, không đua xe T T… Cắn răng, tiếp tục theo! [Cái đuôi ra sức vẫy vẫy biểu thị sự tồn tại!]

Cố cuối cùng cũng quay đầu nhìn cái đuôi: [Vuốt ve][Thầm cảm thấy lông dày sờ thật thích][Đưa chocolate]

Hạ: [Lỗ tai dựng thẳng][Mắt sáng rực][Hưng phấn nhào lên –] Ngao u!!

Hạ theo đuôi: Sao lại bị đánh chứ?!! Việc này không khoa học QAQ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.