Vài giây im lặng.
Cố Trầm Chu:
“Hạ Hải Lâu?”
“Đoán đúng có thưởng.”
Hạ Hải Lâu dứt khoát dựa hẳn vào cửa sổ nói chuyện với Cố Trầm Chu:
“Anh muốn gì?”
“Tôi muốn cậu cúp điện thoại.”
Cố Trầm Chu ở đầu điện thoại bên kia đáp.
Hạ Hải Lâu nhe răng cười, cho dù đối phương ở bên kia không nhìn thấy:
“Mong muốn này không thật lòng nên không tính, đổi sang cái khác đi.”
Lời này thật sự không sai, nếu Cố Trầm Chu thật sự không muốn nghe thấy giọng hắn thì đã trực tiếp ngắt điện thoại từ sớm, chẳng lẽ còn đợi nói chờ hắn cúp điện thoại trước hay sao? Không hợp logic!
Trong Thiên Thụy Viên, Cố Trầm Chu đẩy bàn ra đứng dậy rời khỏi bàn máy tính trước mặt:
“Gọi điện thoại đến đây có chuyện gì?”
… A, đương nhiên, trước mắt Cố Trầm Chu vẫn chưa cúp điện thoại của hắn, chủ yếu là bởi vì hắn vẫn thường đưa sang một vài tin tức có ích. Hạ Hải Lâu thầm nghĩ.
Cố Trầm Chu không nhắc lại câu nói mở đầu, Hạ Hải Lâu cũng không có ý định kéo dài, hai người đều cố ý bỏ qua.
Hạ Hải Lâu trả lời câu hỏi của Cố Trầm Chu:
“Cho anh một tin tức, anh có nghe không?”
“Nghe.”
Cố Trầm Chu cho đối phương câu trả lời một chữ đơn giản.
Hạ Hải Lâu đặt bàn tay mình lên mặt kính, xuyên qua khe hở tách ra nhìn bức màn tối đen ngoài kính cửa sổ:
“Không cần mất công bên chỗ Thủ tướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-chu/2048140/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.