Chương trước
Chương sau
Đằng sau chợt truyền đến tiếng bước chân của một người khác.

Nơi Cố Trầm Chu đang đứng là một ngôi đình nhỏ gần hội trường tổ chức bữa tiệc, hai bên là hành lang gấp khúc vòng quanh, ở giữa là cảnh hồ nước và suối phun, có lẽ là cố ý làm nổi bật sự u tĩnh nên trong hồ nước, ngoại trừ vài tượng động vật bằng đá phun nước ra từ miệng thì không có những cột nước phun mạnh nào khác, ngược lại khiến khung cảnh phía trên tràn ngập sương mù không dứt, dưới bóng đêm bị ánh đèn từ phía xa xa chiếu sang cuồn cuộn xoay chuyển, còn có cá chép trong hồ, đá tảng bèo xanh, vô cùng xinh đẹp.

Nhưng cảnh sắc dù có xinh đẹp đến đâu, nếu có thêm một người đặc biệt xuất hiện thì cũng trở nên không quá xinh đẹp.

Nếu nói trong kinh thành có kẻ nào là con cháu quan chức mà Cố Trầm Chu không hi vọng nhìn thấy nhất thì không thể nghi ngờ chính là Hạ Hải Lâu. Loại ‘không hi vọng’ này không liên quan đến rốt cuộc tranh đấu giữa Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu là thắng hay thua, chỉ đơn giản là có phần chịu không nổi – đương nhiên, phần chịu không nổi này cũng không sinh ra bất cứ ảnh hưởng nào đến việc đụng chạm hoặc sự hợp tác giữa hai người, đây là kĩ xảo trên mặt cơ bản nhất mà thôi, con cháu của các vị quan chức cấp cao trong kinh thành, có người nào không chơi đến thuần thục?

Không cho người đằng sau có cơ hội lên tiếng, Cố Trầm Chu xoay phắt người lại mỉm cười:

“Hạ thiếu gia, thật tình cờ.”

Người bước trên con đường trải đá cuội nhỏ đi về phía hành lang quả thực là Hạ Hải Lâu, khoảng cách trước mặt hai người không đến bốn năm bước, Hạ Hải Lâu đứng lại buông tay xuống:

“Không hề tình cờ chút nào, là tôi cố ý đi theo anh ra đây.”

Cố Trầm Chu thầm nghĩ chẳng lẽ cậu không thể nói hai câu xã giao bình thường rồi chúng ta gặp xong tạm biệt hay sao, nhưng vẻ mặt vẫn giữ vững phong độ như trước:

“Tôi lại không biết đấy, nếu biết Hạ thiếu gia có việc thì tôi đã đi sang chỗ Hạ thiếu gia trước rồi – Hạ thiếu gia tìm tôi có việc gì à?”

Thực ra Hạ Hải Lâu nhìn khả năng làm bộ làm tịch của Cố Trầm Chu thì không thể không khen ngợi, nếu nói từ mặt tốt thì hai người đã mấy lần trải qua nguy hiểm giúp đỡ lẫn nhau, tuy không bằng quan hệ thân thiết từ nhỏ đến lớn thì cũng thân mật đến mức độ trao đổi bạn gái được rồi đi? Kết quả là người ta vẫn y như lúc đầu! Nếu nói từ mặt xấu thì hai người tranh đấu mấy lần có thua có thắng, tuy rằng không xảy ra chuyện gì thật sự không thể cứu vãn nhưng cũng đều đã vào Cục Cảnh sát uống trà một lần, đạt đến bờ thù sâu hận bể, kết quả người ta cũng vẫn không có gì khác!

Nghĩ đến đây, Hạ Hải Lâu không thể không thừa nhận Cố Trầm Chu chính là Cố Trầm Chu, đầm nước này đúng là sâu không thấy đáy.

“Hạ thiếu gia?”

Một lúc lâu vẫn không thấy đối phương nói chuyện, Cố Trầm Chu lại lên tiếng hỏi.

Hạ Hải Lâu nhìn Cố Trầm Chu, chợt mỉm cười rồi bước vài bước lên trước, thu ngắn khoảng cách cuối cùng giữa hai người:

“Cố Trầm Chu, tôi vẫn thấy rất ngạc nhiên, mỗi lần anh nhìn thấy tôi đều cười gọi tôi là ‘Hạ thiếu gia’, liệu anh có từng nghĩ đến chuyện rút một khẩu súng ra rồi trực tiếp bóp cò không?”

Hạ Hải Lâu có thể thề ba lần rằng đây tuyệt đối chỉ là nghi hoặc đơn thuần.

Lại điên rồi. Cố Trầm Chu thầm nghĩ, anh thật sự lười trả lời câu hỏi này, vừa muốn thuận miệng qua quít cho xong thì đã thấy Hạ Hải Lâu nghiêng người, từ mặt đối mặt với anh chuyển thành đứng bên cạnh vừa ngắm cảnh hồ nước vừa nói chuyện với anh:

“Hiện giờ chỉ có hai người chúng ta, nói hai câu cũng không sao chứ? Hay là Cố thiếu gia cẩn thận đến mức độ –“

Hạ Hải Lâu nhếch môi cười:

“Không cả dám mắng chửi người?”

Cá chép trong ao khẽ lay động, cá màu đỏ quýt, vàng óng ánh và trắng sữa bơi xuyên qua những kẽ đá rồi dừng lại nghỉ ngơi dưới đám bèo.

Cố Trầm Chu cười khẽ, cũng xoay người nhìn về phía hồ nước, miếng muốn nói gì đó nhưng lại rẽ vòng:

“Hạ Hải Lâu, tôi mắng cậu làm gì?”

Đây là có ý nói là chúng ta ra tay rồi liền nhìn thấy dấu hiệu thật sự. Hạ Hải Lâu rất vừa lòng, thân thể hơi nghiêng dựa vào cây cột bên cạnh:

“Cố Trầm Chu, chúng ta nói rõ ràng chút, rốt cuộc là sau này anh định làm gì?”

Ngữ điệu của hắn vừa nhẹ vừa ngả ngớn:

“Tôi phối hợp với anh, được không?”

Cho dù hiện giờ Cố Trầm Chu biến thành một con heo cũng sẽ không nghĩ rằng câu ‘Tôi phối hợp với anh’ của Hạ Hải Lâu là ý nói sẽ phối hợp với nhà họ Cố để xử lí nhà họ Hạ.

Nhưng nếu từ ‘phối hợp’ này không có nghĩa trên mặt chữ thì có ý gì?

Thực ra cũng không khó đoán, chỉ giống như hai nhà Cố Hạ bị phe phái sử dụng nhưng cũng lợi dụng phe phái để đấu lại nhau, ý của Hạ Hải Lâu là bọn họ cũng dựa vào người lớn trong trận này, dựa vào tranh đấu giữa hai nhà để vui chơi một chút…

— Rõ ràng là Hạ Hải Lâu thật sự nhàn đến mức đau trứng.

Nhưng càng khiến Cố Trầm Chu tò mò là vì sao Hạ Hải Lâu nghĩ rằng anh có thể đồng ý loại chuyện không có chút ý nghĩa nào này?

Đáp án nhanh chóng được đưa ra. Giống như Cố Trầm Chu hiểu Hạ Hải Lâu, Hạ Hải Lâu cũng hiểu rõ Cố Trầm Chu không ít. Hắn tung ra một miếng mồi ngon:

“Nếu nói là chơi thì đương nhiên phải có phần thưởng, nếu tôi nói đã cầm ra được một thứ từ chỗ Thủ tướng Hạ thì chỉ e Cố thiếu gia cũng sẽ không tin…”

Hắn hơi ngẩng đầu lên để lộ đường cong duyên dáng của chiếc cằm.

“Như vậy đi, nếu tôi thua thì sẽ đáp ứng một yêu cầu của Cố thiếu gia được không?”

Cố Trầm Chu mỉm cười không nói gì, trong lòng thật sự đã chán đến tận cổ:

“Hạ thiếu gia đừng nói đùa nữa – giữa chúng ta chẳng lẽ còn thiếu một hai lần sao?”

Lượng thông tin trong những lời này thật sự là quá lớn! Quả thực là đang nói dù sao chúng ta còn phải đối đầu đến chết, Hạ Hải Lâu thầm giơ ngón cái với Cố Trầm Chu:

“Cố thiếu gia, vậy thì anh có dám chơi hay không?”

Cố Trầm Chu liếc mắt nhìn Hạ Hải Lâu một cái, từ tốn mỉm cười:

“Phạm trù một việc rất rộng, hơn nữa loại chuyện tán nhảm thế này, tôi đồng ý nói thì chằng lẽ Hạ thiếu gia cũng đồng ý nghe?”

“Cố thiếu gia không nói thì sao biết tôi có nguyện ý nghe hay không?”

Hạ Hải Lâu nhàn nhã hỏi ngược lại.

Cố Trầm Chu mỉm cười, tùy tiện chỉ về phía trước:

“Ví dụ như tôi kêu cậu nhảy xuống thì cậu sẽ thật sự nhảy xuống?”

Lần này Hạ Hải Lâu liếc mắt nhìn Cố Trầm Chu một cái đầy lạ lẫm.

Cố Trầm Chu vừa cảm thấy có chỗ không ổn thì đã nghe Hạ Hải Lâu nói:

“Đây cũng tính là một chuyện á?”

Nói đoạn lập tức nhẹ nhảng nhảy lên một cái, ‘tùm’ một tiếng, hắn đã nhảy từ trên hành lang vào hồ nước sâu đến ngang eo, bọt nước thoáng cái văng lên khắp nơi!

Cố Trầm Chu ngây người trong nháy mắt.

Cũng ngay trong khoảnh khắc đó, mấy con cá chép đỏ đỏ vàng vàng cùng một đám bọt nước không hiểu vì sao lại bay đến chỗ Cố Trầm Chu đang đứng.

Cố Trầm Chu nâng tay lên theo bản năng muốn cản đám bọt nước và hai con cá lại, nhưng không ngờ mắt cá chân lại bị túm lấy rồi kéo mạnh một cái – tiếng ‘tùm’ thứ hai vang lên, Cố Trầm Chu bị Hạ Hải Lâu nhảy vào trong hồ nước trước kéo xuống!

Cảm giác lạnh lẽo thoáng cái đã lan từ lòng bàn chân lên đến tận eo, bàn tay xẹt qua chỗ tảng đá, sau cảm giác nóng rát trong thoáng chốc liền được dòng nước mềm mại bao phủ, đầu ngón tay cọ qua thứ gì đó mịn màng, là lưng cá chép hoặc là thân thể…

Cố Trầm Chu nghẹn một hơi trong ngực, còn chưa kịp ngoi lên thì một luồng nước lớn ập thẳng đến trước mặt bao phủ anh từ đầu đến chân!

Lần này ngược lại đã kịp phục hồi tinh thần, Cố Trầm Chu tức giận mỉm cười, lau nước trên mặt mắng một tiếng ‘F*ck’ rồi bước lên đấm đối phương ngã vào trong nước, còn nói:

“Hạ Hải Lâu, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”

Lúc này đã sớm có đề phòng, Hạ Hải Lâu kịp thời ngả về đằng sau né tránh nên chỉ bị nắm đấm của đối phương xẹt qua hai má, đương nhiên vẫn không thể tránh khỏi việc vì né tránh mà bị ngã vào trong hồ uống một ngụm nước.

“Sao vậy, Cố thiếu gia đã quên mất tuổi của mình?”

Nước hồ chỉ cao đến thắt lưng thực sự không tạo thành uy hiếp, Hạ Hải Lâu đứng thẳng dậy, vừa nghĩ quả nhiên sắc mặt đối phương đã thay đổi, vừa ghé sát vào Cố Trầm Chu cười nói.

Khoảng cách giữa hai người lại bị thu hẹp lần nữa, nhờ chút ánh sao và ánh trăng soi tỏtrên nóc đình mà Cố Trầm Chu có thể nhìn thấy cảm xúc lóe lên trong ánh mắt người đối diện với mình – không hề có ác ý, cũng không có trêu tức, ngược lại cất giấu ý cười và sự nghịch ngợm mờ nhạt. Đương nhiên cảnh này chỉ xuất hiện trong nháy mắt.

Trong nháy mắt qua đi, sự tối tăm và lạnh lẽo mọi người quen thuộc lại lần nữa xuất hiện trong đồng tử đen láy của đối phương.

Cố Trầm Chu cũng không nói thêm câu dư thừa nào khác, trực tiếp nâng chân lên đạp người vào trong nước.

Khoảng cách mặt đối mặt không đến một bước, dù Hạ Hải Lâu có muốn né cũng không né kịp nên dứt khoát đứng im một chỗ chờ đối phương đạp, dù sao cũng đang trong nước nên sẽ không đau lắm.

Ý niệm này chưa kịp chạy xong trong đầu Hạ Hải Lâu thì chân đối phương đã đạp sang nên bị ngã mạnh một cái lên chỗ tảng đá. Nhưng độ cao trong hồ không đủ, cho dù Cố Trầm Chu đá một cái vừa mạnh vừa nặng thì Hạ Hải Lâu chỉ ngã xuống một cái ướt hết lưng với cánh tay, còn không cả bị sặc nước thì đã trấn định đứng lên.

Ngược lại, Cố Trầm Chu nhìn hồ nước cùng đàn cá chép bơi tung tăng khắp nơi cũng không biết bao nhiêu ngày mới đổi nước một lần thì sắc mặt đã đen thui, môi mím lại, không nói thêm một câu nào mà xoay người chuẩn bị lên bờ, xem ra là phải chịu thương tổn lớn lao hơn nhiều so với Hạ Hải Lâu vừa mới trúng một đấm lại bị đạp ngã.

Hạ Hải Lâu đứng đằng sau cân nhắc sự khác biệt về khả năng chiến đấu của hai người một chút, nhún vai tỏ ra cực kì đáng tiếc, cũng không tiếp tục bám riết không thôi đi sờ mông hổ nữa.

Nhưng tiếp đó, khéo làm sao khi từ đằng xa chợt truyền đến tiếng hai người đang nói chuyện với nhau.

Cố Trầm Chu theo bản năng nhìn lại mình còn đang đứng trong nước, từ đầu đến chân đều ướt đẫm, lại nhìn sang Hạ Hải Lâu cũng ướt như chuột lột.

Hạ Hải Lâu đương nhiên là cũng nghe thấy giọng nói, hắn trưng ra vẻ mặt bất lực không biết làm sao nhưng lại mỉm cười cực kì khoái trá với đối phương.

Có hai người trung niên đang đi dọc con đường nhỏ sang đây.

Quan hệ của bọn họ có vẻ không tệ, vừa nói vừa cười đi đến chỗ hành lang gấp khúc, sau đó đứng đằng trước một cọng lá sen cao vút nói chuyện.

“… Lần này đồng chí Bác Nguyên gặp chút phiền phức rồi.”

Hai người đang nói chuyện cũng hơi cao giọng ở câu này, tiếp đó giọng nói của bọn họ lại hạ thấp:

“Tám phần là đồng chí Thủy Phong…”

“Anh nghe được tin tức gì?”

“Không hề có gì cả…”

Đằng sau một tảng đá lớn trong hồ, hai người Cố Hạ chen chúc cùng một chỗ đồng thời làm ra cùng một động tác: Lấy điện thoại di động nằm trong túi áo còn chưa bị rơi vào trong nước, mở tin nhắn liền nhìn thấy một tin về Uông Bác Nguyên, hơn nữa tin nhắn về cùng một người này, tuy rằng nơi gửi đến khác nhau nhưng nội dung không ngờ lại gần giống nhau:

— ‘Uông Bác Nguyên bắt đầu ra tay!’
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.