Hạ Nam Sơn và Phương Tự quyết định xong vụ án của Khương Thủy Thần thì hôm sau chính là ngày Úc Thủy Phong trở về nước sau chuyến công du đến Elnya.
Hôm nay Hạ Nam Sơn cũng chuẩn bị ra nước ngoài, hai người gặp mặt ở sân bay, Hạ Nam Sơn bước lên chào hỏi Úc Thủy Phong:
“Chủ tịch Úc, ngài đã về.”
Úc Thủy Phong là một ông già đã hơn sáu mươi tuổi, ông ta mặc một bộ vest phẳng phiu nhưng vóc dáng không tính là cao lớn, ánh mắt hẹp dài, có khí chất nho nhã nhưng không có khí thế bá vương như trong tiểu thuyết, nếu không phải xung quanh có vài vòng vệ sĩ trong trong ngoài ngoài thì ông ta nhìn qua chỉ giống như một ông già trung niên hơn năm mươi tuổi trong gia đình bình thường mà thôi.
“Nam Sơn, đi với tôi một lúc.”
Úc Thủy Phong nhìn thấy Hạ Nam Sơn thì gật đầu rồi nói.
“Vâng, Chủ tịch.”
Hạ Nam Sơn trước nay luôn vô cùng cung kính với Úc Thủy Phong, việc này người trong thể chế đều biết, Hạ Nam Sơn chính là người trung thành một lòng với phe của Úc Thủy Phong.
Chỉ nói tùy tiện hai câu, hai người đi một trước một sau, phía sau như thường lệ vẫn có thư kí và vệ sĩ đi cùng, chỉ là bởi vì lãnh đạo muốn nói chuyện với nhau nên họ sẽ đứng xa hơn một chút so với lúc thường, nhưng xa hơn một chút này cũng chỉ bước nhanh hai bước lên là sẽ đuổi kịp.
“Nam Sơn, chuyện ở bên Toại Lâm không cần để ở trong lòng.”
Úc Thủy Phong nói.
“Tuy rằng mọi người có bất đồng, nhưng về đại thể thì vẫn rất nhất trí về mục tiêu và lập trường. Chính sách phía bên Toại Lâm hẳn là nên chậm rãi hoãn lại. Về mặt này, cái tính gấp gáp của cậu vốn không tốt bằng sự chậm rãi của đồng chí Cố.”
“Chủ tịch nói phải.”
Hạ Nam Sơn mỉm cười.
Úc Thủy Phong cười nói:
“Ngược lại là bên phía Giang Nam có vài việc thực sự cần tính gấp gáp của cậu chỉnh đốn lại bọn chúng một chút, phải để ý nhiều hơn.”
Ông ta đưa tay ấn nhẹ một cái lên vai Hạ Nam Sơn.
“Chịu khó, chúng ta là cộng sự nhiều năm như thế, năng lực của cậu thế nào tôi đều xem ở trong mắt.”
Thái độ trấn an vô cùng rõ ràng.
Nếu nói từ góc độ ích lợi và bớt lo, Giang Nam đương nhiên là tốt hơn phía biên giới không biết bao nhiêu lần. Hạ Nam Sơn tỏ rõ thái độ:
“Tất cả đều nghe theo Chủ tịch.”
Làm quan đến chức vị này như họ, còn có ích lợi gì có thể khiến bọn họ xúc động? Nếu không phải Cố Tân Quân đứng ở bên phe Uông đối đầu với Hạ Nam Sơn thì chỉ e ông còn lười dính dáng đến chuyện ở phía biên giới kia hơn, mà ngay cả với bản thân Hạ Nam Sơn, thực sự biên giới và Giang Nam cũng không có quá nhiều khác biệt, đương nhiên, với Úc Thủy Phong thì đây chỉ là một vị lãnh đạo cần phải có đủ tố chất: Đối xử với cấp dưới phải thưởng phạt công bằng, Hạ Nam Sơn cao ngạo đối đầu với phe Uông vốn là do ông ta bày mưu tính kế, ông ta chắc chắn phải âm thầm bồi thường tổn thất cho đối phương, thậm chí còn phải bồi thường nhiều hơn số mà đối phương mất – bằng không khó tránh khỏi sẽ khiến đáy lòng đối phương rét lạnh.
Đây thực ra đều là những điều cơ bản nhất, Úc Thủy Phong đương nhiên không thể vì chút việc đó mà cố ý để lại chuyện cho Hạ Nam Sơn nói. Ông ta nhìn sân bay rồi nói tiếp:
“Phải xuất ngoại sang Campi công tác đúng không? Bọn họ cũng là quốc gia thiết lập quan hệ ngoại giao tốt đẹp với nước ta, trước kia nước ta phải gánh nợ cũng nhờ bọn họ đưa vật tư và người đến hỗ trợ, phải hết lòng để ý.”
Hạ Nam Sơn ngầm hiểu:
“Lần này đi nước ngoài tôi sẽ ở lại đó vài ngày, quan sát đất nước họ cẩn thận, hai nước Trung Quốc và Campi hẳn là có thể hợp tác trên rất nhiều hạng mục nghiên cứu khoa học và kinh tế.”
Úc Thủy Phong cười ha ha:
“Được rồi, cậu lên máy bay đi, tôi thấy bọn họ đều đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
“Chủ tịch, tôi tiễn ngài.”
Hạ Nam Sơn nói.
Nhưng Úc Thủy Phong khoát tay:
“Nhiều người đi theo tôi thế này còn thiếu một mình cậu sao?”
Nói rồi tự đi về phía trước một mình.
Nhưng Hạ Nam Sơn vẫn đi theo đối phương một đoạn rồi mới từ từ dừng lại, nhìn theo đoàn người Úc Thủy Phong rời khỏi sân bay rồi mới nói với Phương Tự đứng bên cạnh:
“Lần này cậu ở lại.”
Phương Tự lắp bắp kinh hãi:
“Thủ tướng?”
Ông ta cực kì nhạy bén liên tưởng đến đoạn đối thoại vừa rồi của Hạ Nam Sơn và Úc Thủy Phong. Nhưng đoạn đối thoại vừa rồi tổng cộng cũng chỉ đến mười câu…
“Cậu ở lại.”
Tất cả các nhân viên bảo vệ đều đứng đằng sau cách năm sáu bước, Hạ Nam Sơn hạ giọng nhắc lại lần nữa. Sắc mặt ông ta hơi trầm xuống, nhìn qua còn có vẻ nghiêm túc lạnh lùng hơn ngày thường:
“Trông chừng kĩ Hạ Hải Lâu cho tôi, trước khi tôi về thì không cho phép nó ra ngoài làm loạn! Nếu nó nhất định muốn đi ra ngoài thì cậu cứ dứt khoát gọi người đánh gãy chân nó!”
Phương Tự cảm thấy ngay cả dây thần kinh trong miệng và những chiếc răng đều giật giật đau nhói. Hạ Nam Sơn nói đến mức này thì ai cũng hiểu được là sắp có chuyện lớn xảy ra, ông ta vội vàng nói:
“Thủ tướng, tôi hiểu rồi, tôi nhất định chăm sóc Hạ thiếu gia chu đáo, quyết không để cậu ấy đi ra ngoài! Nhưng mà nhân viên đi theo ngài, có cần…?”
“Không cần, như vậy là được rồi.”
Hạ Nam Sơn nói xong thì bước lên cầu thang trải thảm đỏ lên máy bay.
Mấy phút sau, Phương Tự đứng trong sân bay nhìn chiếc máy bay nhanh chóng lướt trên đường băng, thu bánh xe lại rồi dần dần bay lên bầu trời xa tít.
Ngày 11 tháng 5 năm 2013.
Ngày thứ tư sau khi Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu trở về từ Y Thập Duy Thập.
Ngày thứ năm sau khi Cố Hạ trao đổi ăn ý.
Ngày thứ tư sau sự kiện của Khương Thần Thủy.
Ngày thứ ba sau ngày Úc Thủy Phong về nước.
Ngày thứ ba kể từ ngày Hạ Nam Sơn ra nước ngoài công tác ở Campi.
Tất cả dường như đều êm ả bình yên.
Trong thời gian hai ngày này, Cố Trầm Chu cũng không quay về ở trong sơn trang Thiên Hương ở ngoại ô mà chỉ ở nguyên trong nhà mình, ngay cả Chính Đức Viên và nhà họ Thẩm anh cũng rất ít đến, còn mấy trò xã giao trong giới thì anh dứt khoát bỏ hết.
Sau đó, người có thể liên lạc với Cố Trầm Chu đại khái cũng chỉ còn Vệ Tường Cẩm đang cách Cố Trầm Chu ngàn dặm, hơn nữa đã quay về quân đội.
“Luôn online à?”
QQ trên máy tính truyền đến tin nhắn của đối phương.
Cố Trầm Chu vì mấy ngày nay luôn ở nhà nên lúc bật máy tính cũng thuận tay treo QQ ở chế độ ẩn, chỉ có mình Vệ Tường Cẩm là có thể nhìn ra được trạng thái ẩn này.
“Luôn online.”
Cố Trầm Chu nhanh tay trả lời đối phương.
“Hai ngày này cậu không hề đi ra ngoài?”
Vệ Tưởng Cẩm hỏi.
“Bám nhà quá đấy!”
Lòng vòng một hồi lại lật ra được tin tức có một tên bệnh tâm thần ở tỉnh XX đã nghĩ ra kế hoạch nhưng vẫn đứng trong nhà không tiếp xúc với người khác và không chịu làm việc, cũng chuẩn bị phải đi nhận trị liệu bằng thuốc.
Cố Trầm Chu nhìn một lúc rồi mới trả lời đối phương:
“Đầu gối trúng tên.”
“Có đau không?”
Vệ Tường Cẩm gửi một cái mặt cười nhe răng sang.
“Khá đau.”
Cố Trầm Chu đáp.
Vệ Tường Cẩm lại gõ:
“Đừng đùa nữa, gần đây vì sao cậu không đi ra ngoài? Không phải là bên kinh thành lại xảy ra chuyện gì chứ?”
“Muốn mình nói thật?”
“Đương nhiên.”
“Kinh thành ở đây ngày nào cũng gặp chuyện xui xẻo.”
Cố Trầm Chu trả lời.
“Chỉ xem cậu có phát hiện ra hay không thôi.”
“Hừ, đúng là.”
Vệ Tường Cẩm trả lời lại.
“Nhưng việc này cũng không đến mức khiến Cố đại thiếu gia của chúng ta phải chui trong nhà tránh đầu sóng ngọn gió chứ?”
Cố Trầm Chu ở đầu này hơi khựng lại, sau đó trả lại cho đối phương một câu trả lời không mấy liên quan:
“Mấy ngày nay đều không thấy bóng dáng của Hạ Hải Lâu.”
Vệ Tường Cẩm sửng sốt:
“Việc này liên quan gì đến hắn?”
Chuyện này nói ra thì rất dài, Cố Trầm Chu lười gõ chữ nên hỏi đối phương:
“Cậu có thể gọi video hay điện thoại được không?”
Vừa mới gửi câu trả lời qua thì di động của Cố Trầm Chu đã kêu vang.
Cố Trầm Chu nhận máy:
“Mình đã cố ý điều tra qua, hai ngày này Hạ Hải Lâu đều không ra ngoài chơi mà chỉ ở trong nhà của Hạ Nam Sơn.”
“Sau đó thì?”
Vệ Tường Cẩm hỏi.
“Phương Tự cũng ở lại, không tham gia chuyến công du nước ngoài cùng với Hạ Nam Sơn.”
“Cho nên?”
Lần này Cố Trầm Chu không nói gì.
“Ý cậu là Hạ Hải Lâu bị canh chừng, Phương Tự lại không ở bên cạnh Hạ Nam Sơn, điều này không được bình thường?”
Vệ Tường Cẩm đoán được ý của Cố Trầm Chu.
“Thực ra mình cảm thấy, nếu Hạ Nam Sơn muốn quản chặt Hạ Hải Lâu thì để thư kí trưởng của mình ở lại cũng rất bình thường, e rằng cũng chỉ có vị thư kí đó mới có thể quản lí được cái tên kia.”
“Tường Cẩm.”
Cố Trầm Chu hạ giọng.
“Hiện giờ đã là tháng Năm, lần này Đại hội Đại biểu Nhân dân Toàn quốc được tổ chức sớm hơn, khoảng tháng chín đã lần lượt mời họp rồi, thời gian sắp đến.”
Tranh đấu giữa Úc và Uông!
Vệ Tường Cẩm ở đầu kia điện thoại lên tiếng:
“Các cậu có phát hiện gì không?”
“Nếu phát hiện được thì thì mình còn ngồi đây suy đoán hành động của Hạ Hải Lâu chắc?”
Cố Trầm Chu hỏi ngược lại đối phương.
“Bên phía phe Uông…”
Vệ Tường Cẩm nói.
“Đương nhiên là vẫn đang chuẩn bị.”
Cố Trầm Chu tiếp lời.
“Ai cũng biết phe Úc sẽ ra tay, chỉ là không biết lúc nào ra tay và ra tay như thế nào thôi.”
“Nếu phe Uông chủ động thì sao?”
Vệ Tường Cẩm khẽ hỏi.
Cố Trầm Chu đáp:
“Cậu còn nhớ rõ năm chúng ta khoảng mười lăm mười sáu tuổi không, người dẫn đầu trong giới là ai?”
“Thẩm Đức Lâm.”
Vệ Tường Cẩm trả lời đối phương:
“Lúc ấy là anh ta chiếm hết mọi vinh quang.”
“Còn trước cả Thẩm Đức Lâm thì sao?”
Cố Trầm Chu lại hỏi.
“Một vị nhà họ Khâu?”
Vệ Tường Cẩm nhíu mày ngẫm nghĩ, Khâu là họ của người cầm quyền đương nhiệm.
“Mình nhớ rõ đó không phải là Khâu Duyệt, khi ấy chị ta còn nhỏ, lại còn là con gái, trời sinh đã không quá thích mấy cái này…”
“Nhưng vị thiếu gia nhà họ Úc kia không phải là vừa đủ tuổi sao?”
Cố Trầm Chu thản nhiên chỉ ra:
“Đương nhiên, hiện tại người ta đã là Phó Tỉnh trưởng của một tỉnh.”
Con trai của Úc Thủy Phong hiện giờ đã gần bốn mươi, gần như là cách Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm hai thế hệ.
Vệ Tường Cẩm cũng hiểu Cố Trầm Chu muốn nói gì:
“Nhà họ Úc vẫn luôn rất khiêm tốn.”
“Khiêm tốn quen rồi.”
Cố Trầm Chu nói.
“Khi đó Úc Thủy Phong còn chưa được chỉ định mà đã có thể khiêm tốn đến mức độ đó –“
Anh cười:
“Bí thư Uông không muốn động đến phe Úc? Sao có thể! Là vì vốn không tìm được chỗ để cắn, trên chính trị không tra được, gia đình không hề có sơ hở, muốn tạo ra tài liệu đen và vụ án giả cũng phải cần có đường dây, thời gian và cả cơ hội.”
Lời này thực sự là đã kéo nốt lớp quần lót cuối cùng xuống.
“Sau đó…”
Cố Trầm Chu hơi dừng lại.
“Mấy chuyện quấy rối vặt vãnh đã không còn ý nghĩa gì, bí thư Uông và vị kia của phe Úc đã tỏ rõ thân phận rồi, không thể nào đi làm mấy chuyện nhỏ bé đó nữa, bọn họ hành động rồi sẽ chỉ có thua hoặc thắng.”
“Ngược lại.”
Vệ Tường Cẩm tiếp lời.
“Phe Úc cũng nhìn phe Uông như thế, hoặc là trên chính trị hoặc là trên gia đình, hoặc là tạo ra tài liệu đen và vụ án giả.”
Cố Trầm Chu:
“…”
Vệ Tường Cẩm:
“…”
Một lúc sau, Vệ Tường Cẩm lên tiếng:
“Chúng ta thật sự không phải đang nói chuyện vô nghĩa.”
Việc này ngay từ đầu mọi người đã biết rồi, phân tích thêm một lần cũng chẳng khác gì chưa phân tích.
Cố Trầm Chu nhìn vô số bản word phân tích chồng lên nhau mấy lần, cuối cùng cũng nói:
“Chỉ mong có thể biết được một cách chính xác những chuyện tương lai để có thể tự khiến đẳng cấp bản thân tiến lên, có thể ngăn chặn được sự tàn sát của mấy bàn tay vàng đó…”
Vệ Tường Cẩm ở đầu điện thoại bên kia phì cười:
“Lại YY tiểu thuyết nữa!”
Cười xong lại cảm khái với Cố Trầm Chu:
“Cậu nói xem ba năm trước lúc cậu ra nước ngoài còn nói với mình rằng sau này muốn phát triển ở bên ấy, không có ý định về nước, khi đó trong lòng mình đã cảm thấy hết hi vọng, thầm nghĩ sau này không thể nào thường xuyên gặp cậu được… Giờ thì nhìn xem, thay đổi quá lớn.”
Chuyện này Cố Trầm Chu đã không còn nhớ rõ nữa, anh hơi sửng sốt:
“Mình từng nói thế?”
“Là lời nói lúc say rượu thôi, là lần mình uống rượu với cậu bên bờ sông Thái Hải trước khi cậu ra nước ngoài ấy.”
Vệ Tường Cẩm nói. Lần trước khi Cố Trầm Chu nói với anh những lời này là sau khi Cố Trầm Chu uống rượu, lại thêm khi ấy Cố Trầm Chu vì chuyện mừng thọ mà tranh cãi khiến trong nhà không được vui, bản thân anh nghe xong thì thôi không nhắc lại với đối phương, cũng không nói cho người khác nghe, dù sao người như bọn họ, cho dù không theo chính trị thì cũng không ra nước ngoài phát triển… Việc đó cần phải có quyết tâm và hi sinh rất lớn.
Cố Trầm Chu cố nhớ lại một chút, hình như có chút ấn tượng nhưng lại không rõ lắm, nhưng việc này đã không còn quan trọng, anh mỉm cười nói một câu hai nghĩa:
“Có lẽ chỉ khi thực sự trải qua rồi mới có thể hiểu rốt cuộc thì bản thân mình muốn cái gì.”
Cuộc điện thoại này với Vệ Tường Cẩm dừng ở đây.
Sau khi nói điện thoại xong, Cố Trầm Chu tắt hết mấy trang văn bản dù nhìn và phân tích nữa cũng không thêm được gì kia đi, ngồi trước bàn máy tính, hai tay đan vào nhau chống xuống bàn ngẫm nghĩ.
Vừa rồi mấy lời Vệ Tường Cẩm nói cũng không có gì sai, dựa vào thủ đoạn và hành tung của Hạ Hải Lâu thì quả thực có phần gượng ép và vô căn cứ.
Nhưng mà… Ánh mắt của Cố Trầm Chu chợt trở nên sâu thẳm. Tuy rằng hơi gượng ép quá, nhưng theo tính cách trước nay của Hạ Hải Lâu thì vẫn có thể xác định được giờ Hạ Nam Sơn đã quyết tâm phải trói buộc quản thúc Hạ Hải Lâu, hơn nữa còn là quyết định đột ngột, nếu không thì Phương Tự sẽ không đến sân bay với Hạ Nam Sơn trước rồi quay về một mình trông chừng Hạ Hải Lâu…
Buổi tối hôm nay, lúc mọi người trong nhà cùng ngồi xem tin tức, Cố Trầm Chu nói chuyện này với Cố Tân Quân.
Cố Tân Quân không đặc biệt bày tỏ thái độ gì, chỉ khẽ gật đầu: Hiện giờ toàn bộ thế lực mà Cố Trầm Chu dùng đương nhiên đều là ông cung cấp, mỗi một phần tư liệu Cố Trầm Chu có được từ đầu đến cuối đều đã được mở ra trên bàn ông. Nhưng mấy chuyện nhỏ như thế này Cố Tân Quân luôn không quá để ý, chỉ đợi sau khi Cố Trầm Chu xem rồi cảm thấy quan trọng thì mới nhắc đến với ông ngay cả những lúc không nhàn rỗi, tiếp đó ông mới có thể sử dụng thêm những sức mạnh khác để điều tra sâu thêm một tầng.
Sau đó, những người ở trong kinh thành xa xôi không có mấy ai biết, ở trong một thành phố nào đó ở vùng Giang Nam xa xôi được dãy núi bao quanh, một vị Cục trưởng Cục Cảnh sát sắp về hưu đột nhiên bị tắc nghẽn cơ tim trong phòng làm việc, lúc ấy phó Cục trưởng có mặt ở ngay hiện trường đã lập tức bấm số gọi xe cấp cứu, đáng tiếc lúc xe cấp cứu đến nơi thì Cục trưởng đã ngừng thở.
Đương nhiên là không có ai chú ý đến, không bao lâu sau phó Cục trưởng Cục Cảnh sát cũng hi sinh khi làm nhiệm vụ trong khi phá một vụ án giết người liên hoàn.
Trong vòng nửa tháng, Cục trưởng và phó Cục trưởng Cục Cảnh sát liên tiếp được tổ chức lễ truy điệu, lúc Thị trưởng và bí thư thị ủy cùng tham gia lễ truy điệu thì bí thư thị ủy đã phát biểu một bài điếu văn vô cùng nghiêm trang cũng cực kì bi ai, người nhà của vị phó Cục trưởng hi sinh khi làm nhiệm vụ còn khóc rống lên mấy lần.
Đáng tiếc là không quá vài ngày sau bài điếu văn đó, một video được gửi đến ban Giám sát Kỉ luật đã khiến bài phát biểu nghiêm trang đó biến thành trò cười: Sự hi sinh của phó Cục trưởng cũng không đơn giản mà là một âm mưu đã được lên kế hoạch từ trước, mà vị bí thư thị ủy phát biểu trong lễ truy điệu của phó Cục trưởng chính là người có liên quan trực tiếp đến âm mưu lần này!
Vụ án này cũng không gây nên sóng gió gì trong phạm vi cả nước, nhưng lại thật sự khiến chốn quan trường của thành phố sở tại dao động, hơn nữa vì nguyên nhân nào đó mà tin tức bị truyền thẳng lên trên, từ thành phố đến tỉnh, từ tỉnh đến kinh thành rồi truyền vào trong lỗ tai của mấy vị lão đại.
Ngày 18 tháng 6 năm 2013.
Ba mươi bảy ngày kể từ ngày Cố Trầm Chu bắt đầu chú ý đến hành tung của Hạ Hải Lâu.
Ba mươi tư ngày kể từ ngày Hạ Nam Sơn đi công tác ở Campi trở về.
Hai mươi mốt ngày kể từ ngày việc của phó Cục trưởng kia xảy ra.
Chỉ còn lại tám mươi hai ngày trước khi Đại hội Đại biểu Nhân dân toàn quốc khai mạc.
Đến lúc này, đám đời hai đời ba và cả một bộ phận quan chức trong kinh thành nếu không phải rời khỏi kinh thành thì đều thành thật ở im trong nhà, không một ai hô bè kéo bạn đi rêu rao trong kinh thành nữa. Về phần những kẻ này có bối cảnh hay không có bối cảnh, có hậu thuẫn vững chắc hay yếu ớt thì đều ngoan ngoãn kéo hết tay chân về, có vài kẻ cực kì cá biệt muốn gây sóng hô gió, không đến hai ngày đã bị các cơ quan ban ngành hữu quan thản nhiên dọn gọn.
1 giờ 12 phút rạng sáng ngày 19 tháng 6.
Cố Trầm Chu đang ngủ chợt bừng tỉnh, anh nhìn thấy cửa phòng mình bị mở ra, có người đi từ bên ngoài vào…
“Cha?”
Anh nhổm dậy khỏi giường, ấn trán khiến mình tỉnh táo hơn chút rồi lên tiếng.
Người đi vào gật đầu trong bóng đêm, đưa tay ấn một cái lên tường, vài giây sau đèn trần nhấp nháy rồi lóe lên, mọi thứ đều sáng bừng.
“Cha cần đi ra ngoài một lúc.”
Cố Tân Quân đứng trong phòng đã mặc xong quần áo, ông nói với Cố Trầm Chu:
“Buổi tối con ở nhà, đừng ngủ trước, chờ cha về rồi nói.”
“Có chuyện gì xảy ra?”
Cố Trầm Chu bước xuống giường hỏi, anh hơi dừng lại rồi nói tiếp:
“Là chuyện của vị kia?”
“Một vụ án hình sự.”
Cố Tân Quân nói.
Gặp chuyện xui xẻo không có gì kì lạ, xảy ra chuyện gì cũng không cần nhắc đến, vấn đề là chuyện đó xảy ra như thế nào.Cố Trầm Chu muốn hỏi rất nhiều, nhưng cuối cùng chỉ có một câu nói ra khỏi miệng anh:
“Con biết rồi.”
Cố Tân Quân gật đầu rồi xoay người vội vàng rời đi.
Cố Trầm Chu đứng trong phòng mình một lúc, nghĩ đến những lời Cố Tân Quân vừa nói liền dứt khoát cầm notebook đóng cửa phòng ngủ, mặc đồ ngủ đi xuống đại sảnh ở tầng một lẳng lặng chờ đợi.
Một giờ, hai giờ, ba giờ.
Trời rất tối, giống như một chiếc chụp màu đen không để lọt chút tia sáng nào, bao trùm hết con người, nhà cửa, thành thị và tất cả những thứ trên mặt đất vào bên trong.Cố Trầm Chu ngồi trên sô pha trong phòng khách dần cảm thấy có hơi mỏi mệt. Anh tùy tiện bật một bộ phim điện ảnh, vặn nhỏ âm lượng rồi dựa vào sô pha nghe câu được câu không.
Bốn giờ, năm giờ, năm giờ rưỡi.
Cửa sổ giống như bị vô số tầng giấy dầu dán lên rồi lại bị người ta xé bỏ từng lớp từng lớp một, cứ xé đi một lớp là lại có chút ánh sáng chiếu vào.
Cố Chính Gia xách cặp, vừa mặc nốt quần áo vừa đi từ trên tầng xuống, thấy Cố Trầm Chu ngồi trên sô pha vẫn chưa thay quần áo, hơn nữa máy tính vẫn mở thì cậu hơi sửng sốt:
“Anh, hôm nay anh dậy muộn à?”
Nếu là bình thường thì giờ này Cố Trầm Chu hẳn là đã tập luyện xong rồi quay về.
Thức cả một đêm cho đến tận giờ, Cố Trầm Chu ngược lại vẫn không hề mỏi, anh ngồi thẳng dậy, lên tiếng:
“Chuẩn bị đi học?”
“Vâng, sắp đến giờ rồi.”
Cố Chính Gia cảm thấy hơi lạ nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, đi lấy bình sữa trong tủ lạnh, bỏ bánh mì trên bàn vào lò vi sóng quay hai vòng…
Lúc này bên ngoài cánh cửa chợt vang lên tiếng mở khóa.
Cố Chính Gia vẫn còn ở trong phòng bếp ngó ra, ngạc nhiên hỏi:
“Cha?”
Cố Tân Quân gật đầu, đi lướt qua bên cạnh Cố Chính Gia, nhìn thấy Cố Trầm Chu ngồi trong đại sảnh thì nói đơn giản:
“Một vụ án lớn, phía bên tỉnh Dương Hoài đều bị mấy người phụ trách biết hết rồi.”
“Vậy thì bên phe Úc nhất định cũng biết được.”
Cố Trầm Chu nói.
Cố Tân Quân ngồi xuống sô pha:
“Tỉnh Dương Hoài là tỉnh mà bí thư Uông từng làm việc, Tỉnh trưởng tiền nhiệm của tỉnh Dương Hoài cũng là người ủng hộ kiên định của bí thư Uông.”
“Nhưng mấy tháng trước, Tỉnh trưởng tiền nhiệm của tỉnh Dương Hoài vì một vụ án kinh tế đặc biệt mà ngã ngựa.”
Cố Trầm Chu nói, chuyện mấy tháng trước cũng gây nên một vụ ồn ào.
“Mọi chuyện phát sinh từ chính tỉnh này.”
Cố Tân Quân thản nhiên nói.
“Tỉnh trưởng mới lên không phải người của ai cả, nếu hắn muốn bước lên trên thì cần một thời cơ.”
“Quả thực là một cơ hội rất tốt.”
Cố Trầm Chu từ tốn nói.
“Bởi vậy có thể thấy, một khi vận may đã đến thì tường thành cũng không ngăn được.”
“Cha, anh.”
Cố Chính Gia không biết đã chạy đến bên cạnh hóng hớt từ lúc nào cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng:
“Hai người đang ở trong chính nhà mình mà, nói trắng ra một chút không được ư? Cứ nói chuyện cong cong vòng vòng thật sự khiến người ta rất khó đoán!”
Vừa rồi Cố Tân Quân và Cố Trầm Chu nói chuyện cũng không cố ý tránh mặt Cố Chính Gia, hiện giờ cậu chen vào thì Cố Tân Quân liền nghiêm mặt:
“Không phải con sắp đi học à? Sao còn chưa đi?”
“Giờ còn sớm lắm mà.”
Cố Chính Gia than thở một câu nhưng vẫn đeo cặp lên.
“Con đi đây ạ.”
“Cha.”
Đợi Cố Chính Gia đi rồi, Cố Trầm Chu mới nói:
“Không bao lâu nữa chúng ta cũng nên bắt đầu một bước cuối cùng.”
Cố Tân Quân không đáp lại, lát sau mới nhẹ gật đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]