Đường cái ở đằng trước, tiếng bước chân ở đằng sau.
Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu không hẹn mà cùng guồng chân chạy thật nhanh về đằng trước.
Mặc dù bình thường có rèn luyện nhưng Hạ Hải Lâu vẫn luôn quen với những trò cuồng hoan thâu đêm suốt sáng bắt đầu hơi thở dốc, trong lúc chạy không quên hỏi Cố Trầm Chu:
“Anh nói xem chúng có dám chém người ngay bên đường không?”
“Không phải cậu đã nói chúng có quan hệ với thế lực ở nước ngoài ư?”
Hơi thở của Cố Trầm Chu đều đặn hơn chút, anh nhân lúc này quay đầu nhìn lướt qua rồi lại nói với Hạ Hải Lâu:
“Nếu có quan hệ với thế lực này thì bọn chúng khẳng định là có tham gia vào vụ bạo động. Phần tử bạo động còn dám xông đến đánh người của chính phủ nữa…”
Anh vẫn còn chưa nói xong: So với việc đó thì chém người bên đường có là gì? Đúng là bất ngờ!
Tiếng cười của Hạ Hải Lâu vang lên trong màn đêm.
Phía trước là tiếng động ồn ào, đằng sau là tiếng chửi mắng của mấy kẻ đuổi theo, cảm giác cách bọn họ rất gần lại cũng thật xa, chỉ có tiếng hai người chạy sóng vai đang nói chuyện với nhau, gần gũi như vậy, quen thuộc đến thế, chớp mắt là có thể thấy, duỗi tay là có thể chạm vào.
Hạ Hải Lâu chợt cảm thấy hơi hoảng hốt.
Bởi vì hai người vẫn luôn chạy đi từ lúc rời khỏi hiện trường đánh nhau, lại thêm vừa rồi rẽ qua khúc ngoặt nhìn thấy đường cái, có thể nhanh chóng rời khỏi ngõ nhỏ quanh co rắc rối nên tay Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu đều thả lỏng. Khi cảm giác phức tạp kì quái kia xuất hiện, Hạ Hải Lâu bất giác vươn tay về phía Cố Trầm Chu – sau đó hắn bị Cố Trầm Chu đẩy mạnh một cái!
Thoáng chốc đã đứng không vững, sức lực Hạ Hải Lâu đặt trên cánh tay khiến hắn bị đẩy lùi lại vài bước mới có thể đứng vững được, vừa ổn định được bước chân hắn liền nhìn sang Cố Trầm Chu, đúng lúc này thì thấy Cố Trầm Chu nhảy về hướng ngược với hắn một bước, đồng thời một thanh đao dài bay xẹt qua giữa hai người rồi phóng thẳng ra đường chính ở bên ngoài!
Người ở đầu ngõ vừa trải qua một phen hú vía quay đầu lại nhìn theo phản xạ, vừa nhìn về phía Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu thì sắc mặt lập tức thay đổi rồi nhanh chóng chạy thẳng về phía trước.
Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu một trước một sau lao ra khỏi ngõ rất hiểu biểu hiện của người qua đường: Bất cứ một người bình thường nào đối diện với mười mấy kẻ vạm vỡ cầm dao phay xông ra, chỉ cần đầu óc hắn còn bình thường thì nhất định sẽ giả vờ như không nhìn thấy hoặc nhanh chóng tránh né; cũng như vậy, bất cứ một người bình thường nào đối mặt với mười mấy kẻ cao lớn cầm dao phay đuổi theo, chỉ cần hắn không có vấn đề về đầu óc thì sẽ nhanh chóng chuẩn bị chạy trốn.
Rõ ràng là Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu đều là người bình thường. Hạ Hải Lâu vừa rồi khi đối đầu với năm sáu kẻ còn nóng lòng muốn đánh một trận, nhưng liếc mắt nhìn về phía sau một cái thì lập tức lưu loát quay đầu chạy trốn giống như Cố Trầm Chu.
Vị trí hai người lao ra khỏi ngõ tuy khác nhau nhưng rõ ràng không có ý định lựa chọn hướng chạy trốn khác nhau, một người bên trái một người bên phải, chỉ vài giây sau đã nhanh chóng tụ lại một chỗ.
“Tìm xe chúng ta rồi lái đi.”
Cố Trầm Chu nhanh chóng nói với Hạ Hải Lâu đồng thời cũng nhìn khắp hai bên, một đám lái xe chạy chậm ở ven đường không thấy tình cảnh hai bên mà chỉ thấy hắn cùng Hạ Hải Lâu chạy bên cạnh thì tò mò vô cùng, tên lái xe máy liên tục nhìn sang phía bọn họ bên này bị kéo từ trên xe xuống.
“Bên này!”
Hạ Hải Lâu hô lên với Cố Trầm Chu, việc này có hơi dư thừa, khi hắn kéo người xuống thì Cố Trầm Chu đã chạy đến bên cạnh hắn, nắm lấy tay cầm rồi nâng chiếc xe máy chưa hoàn toàn đổ xuống lên, sải bước đến nói với Hạ Hải Lâu:
“Lên xe!”
Hạ Hải Lâu đang muốn ngồi lên thì người qua đường bị hắn kéo xuống khỏi xe túm lấy một chân hắn mắng to, hắn không kiên nhẫn đá văng người ra, nhưng chỉ chậm trễ trong phút chốc này mà đám người đuổi theo đằng sau đã lao đến trước mặt, một gã cầm gậy vung tay lên đập thẳng xuống đầu Hạ Hải Lâu!
Cố Trầm Chu sầm mặt, trực tiếp khởi động xe máy, đạp mạnh chân ga lên số rồi đâm thẳng vào đối phương!
Gã cầm gậy hoảng sợ nhưng không kịp tránh né đã bị Cố Trầm Chu đâm mạnh một cái ngã lăn ra đất, tiếp đó Cố Trầm Chu quặt mạnh đầu xe, xe máy nghiêng một góc 30° so với mặt đất quành một vòng rồi lại quay về bên Hạ Hải Lâu.
Lần này Hạ Hải Lâu gần như không đợi Cố Trầm Chu dừng xe lại đã nhảy chuẩn xác lên chỗ ghế phía sau.
Cảm thấy vị trí sau lưng lún xuống một chút, có thêm một cánh tay ôm lấy eo anh, Cố Trầm Chu ngầm hiểu mà tăng tốc, xe lập tức lao vút đi giống như mũi tên rồi hòa vào trong đường cái!
Phía sau bọn họ, đám người tộc Hồi không đuổi kịp lớn tiếng nói chuyện với nhau bằng tiếng Hồi, vài tên trong bọn còn hùng hùng hổ hổ túm chủ nhân của chiếc xe máy bị Hạ Hải Lâu kéo xuống lên, sau khi đánh một trận thì hỏi biển số xe máy của đối phương.
Gã đàn ông có vẻ là thủ lĩnh phất phất tay, một kẻ khác đi đến bên cạnh gã gọi điện thoại:
“Alo, Đội trưởng Vương phải không? Có một việc phiền phức, có một chiếc xe máy biển số là XJ8836, chủ xe đang ở chỗ chúng tôi, xe của cậu ta bị kẻ khác cướp mất… Đúng vậy, thực sự là rất càn quấy… Không sai, chúng tôi muốn Đội trưởng Vương giúp việc này một chút, xem camera trên đoạn đường này xem chiếc xe máy đó chạy đi hướng nào… Đương nhiên, không lớn không nhỏ thì đây cũng là một vụ án… Đội trưởng Vương hợp tác với chúng tôi đã lâu như thế, người chúng tôi tin tưởng nhất chính là Đội trưởng Vương! Kẻ mới đến là thứ gì, có kẻ nào dám mua nợ của hắn!…”
Cú điện thoại kết thúc rất nhanh, kẻ này trả lời gã cầm đầu đứng bên cạnh rồi đổi lại thành tiếng Hồi:
“Đã làm xong theo lời dặn của anh!”
Gã thủ lĩnh có nước da ngăm đen, trên đầu đội chiếc mũ của người Hồi có hoa văn trăng sao, gã gật đầu quay sang nói với một kẻ khác hai câu, kẻ kia lập tức đưa chiếc ví da của Cố Trầm Chu mà mình lấy được đưa cho đối phương.
Gã thủ lĩnh mở ví da nhìn nhìn, rút một chồng tiền thật dày trong ví da ra trước tùy tiện đưa cho người đứng bên cạnh, sau đó lại rút bốn năm chiếc thẻ bên trong ra xem.
Một thẻ Golden của ngân hàng, hai chiếc thẻ tín dụng của các ngân hàng khác nhau, hai thẻ khác không biết là thẻ hội viên của chỗ nào.
Lục lọi hồi lâu vẫn không tìm được tin tức cụ thể nào, gã thủ lĩnh bình tĩnh nói:
“Ngày mai mang theo mấy cái thẻ này đi gặp Đội trưởng Vương xem hắn có thể điều tra ra thông tin tài khoản này không. Hai tên này đến từ bên ngoài gặp chuyện này rất có khả năng sẽ lập tức chạy trốn, chúng ta chia ra hành động, đến canh ở sân bay, bến xe và nhà ga!”
“Vâng.”
“Vâng.”
Tiếng vâng vang lên từ những tốp năm tốp ba, đoàn người rút lui khỏi đường chính, mãi một lúc lâu sau mới có người qua đường tốt bụng gọi điện thoại kêu xe cấp cứu đến, đưa chủ xe máy bị mấy cây gậy quật ngã đang nằm rên rỉ dưới đất vào bệnh viện.
Thời gian mới qua vỏn vẹn mười hai phút.
Trong một ngõ nhỏ cách nơi xảy ra chuyện khoảng ba con phố, Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu xuống xe máy, dừng lại bên ngoài ngõ nhỏ rồi đi về phía một chiếc taxi vô chủ.
Hạ Hải Lâu đang buồn bực thì thấy Cố Trầm Chu rút từ trong túi áo ra một dụng cụ nhỏ, chọc vào trong ổ khóa trên cửa xe chỗ ghế lái vài cái rồi giật cửa xe ra, không ngờ lại mở được cửa xe!
Tròng mắt Hạ Hải Lâu cũng sắp rơi xuống:
“Sao anh biết làm cái này?”
“Đã được huấn luyện một khóa.”
Cố Trầm Chu đáp, vốn muốn ngồi vào ghế lái, nhưng khi anh nhìn lướt qua Hạ Hải Lâu đứng bên cạnh thì thay đổi ý định:
“Cậu có biết đường đi từ chỗ này đến sân bay không?”
“Đương nhiên.”
Hạ Hải Lâu nhướn mày.
“Đi.”
Cố Trầm Chu nhường chỗ, ngồi vào ghế phó lái:
“Cậu lái xe đi.”
Hạ Hải Lâu vui vẻ khoái trá huýt một tiếng sáo, đi lên đằng trước vài bước ngồi vào ghế lái, khi đang chuẩn bị kéo dây lửa ra để khởi động thì lại phát hiện Cố Trầm Chu lên xe trước đó đã hoàn thành xong bước này hộ hắn. Hắn hơi cảm khái một chút rồi cầm tay lái nhấn ga phóng đi, chỉ trong nháy mắt mà chiếc xe taxi này đã lướt nhẹ rồi hòa vào trong dòng xe cộ.
Người quen chơi đua xe thì cho dù đang đi trên đường bình thường cũng sẽ rất ít khi lái xe vững vàng chậm rãi, huống chi là người luôn đam mê kích thích như Hạ Hải Lâu?
Cố Trầm Chu ngồi trên ghế phó lái chưa được bao lâu thì chiếc xe taxi màu lục này đã từ cá bơi bình thường biến thành cá mũi tên cá, từ mũi tên cá biến thành cá ăn thịt người, cuối cùng cá ăn thịt người mỉm cười với con cá bé nhỏ khác một tiếng dữ tợn, trong giây lát đã hoàn thiện quá trình biến từ cá sông thành cá biển, từ cá ăn thịt người cuối cùng biến thành cá voi sát thủ!
Quán tính liên tục tăng lên khiến Cố Trầm Chu mải cúi đầu suy nghĩ mọi chuyện phải ngẩng đầu lên liếc nhìn đằng trước một cái, lần liếc mắt nhìn này của anh có hơi lâu, sau đó anh không kìm được nhìn đồng hồ tốc độ chỗ tay lái, tiếp đó – anh lặng lẽ đeo dây an toàn cho bản thân, thuận tiện cũng kéo dây đeo cho Hạ Hải Lâu ngồi trên ghế lái khiến người nãy giờ lái xe luôn dùng ánh đèn và tiếng còi gây sự chú ý cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Lúc Cố Trầm Chu cúi người xuống thì tốc độ Hạ Hải Lâu lái xe hơi chậm lại một chút, hắn liếc mắt nhìn dây an toàn đang trói chặt người mình thì nửa oán giận nửa giải thích:
“Bỏ đi, thứ này trói người không thoải mái.”
Loay hoay một hồi xong Cố Trầm Chu cũng không nghĩ lại chuyện lúc trước nữa. Anh nghe lời Hạ Hải Lâu nói thì thầm nghĩ, phải cho cậu xảy ra tai nạn xe cộ một lần thì cậu mới biết thứ này trói người có thoải mái hay không – nhưng với thân phận của Hạ Hải Lâu, cho dù bản thân hắn không để ý đến an toàn thì vẫn có nhiều người khác chú ý đến sự an toàn của hắn. Nếu Hạ Hải Lâu thật sự không có thói quen thắt dây an toàn, vậy chiếc xe mà ngày thường hắn vẫn lái chắc chắn đã được tân trang hoặc trang bị thêm thiết bị nào đó thay thế cho tác dụng của dây an toàn…
“Bao lâu nữa mới đến sân bay?”
Cố Trầm Chu hỏi.
“Khoảng hai ba mươi phút nữa.”
Hạ Hải Lâu đáp.
Tuy rằng tình trạng hiện tại có phần giống chạy tháo thân nhưng hai người đều không quá đặt chuyện này ở trong lòng, ngay cả ngữ khí cũng không khác gì lúc nói chuyện nhàn nhã bình thường: Hai người đều không phải loại người gặp phải chuyện như vậy mà có thể nén giận mong bình an. Cho dù thân phận của Cố Trầm Chu không tiện dùng ở đây thì Hạ Hải Lâu vẫn là cháu ngoại trai của Hạ Nam Sơn đang đi thị sát ở nơi này, mà nhiều năm qua Hạ Nam Sơn vẫn quản lý chuyện ở biên cảnh, còn có khả năng nắm được chứng cứ người ở biên cảnh cấu kết với thế lực bên ngoài, vậy thì sao có thể không có thế lực ở nơi này được? – Chỉ e thế lực này không phải lớn bình thường.
Vấn đề duy nhất hiện tại chính là không thể để bị những kẻ đó chặn lại, việc quản lí giao thông ở Tang Tán tuy rằng đã lơi lỏng nhưng vụ bạo động rõ ràng là vẫn chưa hoàn toàn bình ổn, lại thêm nơi này bình thường cũng không phải nơi quá yên ổn an toàn, một màn vừa rồi ấy, không nói kẻ đánh người và bị đánh, cho dù là người đi đường xung quanh cũng đều đã quen… Vậy thì bọn họ càng phải đảm bảo an toàn, hoặc là hiện giờ thông báo cho thế lực ở phía trên, hoặc là tranh thủ thời gian, nhân lúc người của đối phương còn chưa kịp bố trí thì nhanh chóng rời khỏi Tang Tán, ra khỏi phạm vi thế lực của đối phương, những kẻ này cũng không phải người của cơ quan nhà nước, tay có thể vươn dài được đến đâu?
“Lát nữa đi đâu?”
Cố Trầm Chu cũng không thực sự muốn kinh động đến người đứng đằng sau quan sát, nếu lần này gây ra chuyện thì hai ngọn núi lớn là phe Úc và phe Uông còn đứng đó, giao hẹn lén lút giữa anh và Hạ Hải Lâu chỉ e sẽ không tiện tiếp tục nữa.
Hạ Hải Lâu rõ ràng là cũng không có ý định dùng đến thế lực ở bên này, hắn trả lời Cố Trầm Chu:
“Đến đây mà không đi thăm thú thảo nguyên thì không khác gì chưa đến… Chúng ta đợi xem chuyến bay sắp tới là mấy giờ, nếu thật sự không được thì cứ đổi chuyến trước đi.”
Cố Trầm Chu hơi gật đầu, rút di động ra gửi một tin nhắn cho Vệ Tường Cẩm.
Hạ Hải Lâu cũng không nói gì nữa, đạp ga tăng tốc độ nhanh chóng lao đến mục tiêu!
Quãng đường một tiếng đồng hồ đi trong nửa tiếng đã xong.
Khi khu sân bay đèn đuốc sáng trưng kia xuất hiện trong tầm mắt, Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu bước xuống xe vẻ mặt rất nhàn nhã nhưng bước chân không hề chậm, vừa vào trong sân bay đã đến bàn tiếp viên hỏi thời gian cất cánh của chuyến bay sớm nhất.
Vận may của bọn họ cũng không tệ, hai chuyến bay gần nhất đều cất cánh vào nửa tiếng sau, một chuyến bay đến thành phố phía Nam, một chuyến bay thẳng đến thảo nguyên lớn.
Hạ Hải Lâu chọn chuyến bay đến thảo nguyên, đang muốn đưa tiền thì thấy Cố Trầm Chu sờ soạng trong túi áo lấy ra vài cái ví da xa lạ, đếm tiền trong tay thì thấy vừa đủ nên bỏ toàn bộ ra mua vé máy báy.
Hạ Hải Lâu lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
“Của bọn đó?”
Đợi hai người rời khỏi bàn tiếp viên thì Hạ Hải Lâu mới thấp giọng hỏi Cố Trầm Chu.
“Thuận tay.”
Cố Trầm Chu cho đối phương hai chữ.
Hạ Hải Lâu thật lòng giơ một ngón tay cái với Cố Trầm Chu, sau khi đi qua chỗ cửa kiểm tra hải quan thì cùng đối phương đến phòng chờ số 3 đợi vé máy bay.
Lúc này đã khoảng mười hoặc mười một giờ đêm, người trong sân bay không đông như ban ngày nhưng cũng không tính là ít. Hai người ngồi xuống một góc, Hạ Hải Lâu rút một quyển tạp chí trên cái giá bên cạnh tùy tiện lật xem rồi ánh mắt lại nhìn về phía lối vào:
“Anh nói xem bao lâu nữa chúng sẽ đến đây?”
“Mười lăm phút nữa?”
Cố Trầm Chu thờ ơ nói một số thời gian.
“Ừm.”
Hạ Hải Lâu rất tự tin về trình độ lái xe của mình, cân nhắc một lúc mới nói:
“Tôi đoán là khoảng hai mươi lăm phút.”
Bất kể là mười lăm phút hay hai mươi lăm phút, nếu đối phương không điều động đủ người đến đây, muốn tìm người trong sân bay rộng lớn này cũng là chuyện khá khó khăn. Hai người cũng không bận tâm lắm, một người lấy di động ra gửi tin nhắn, một người không có việc gì làm lật tạp chí xem giết thời gian.
Hạ Hải Lâu cầm trên tay một chuyển tạp chí về thiết kế nội thất trong nhà. Thực ra hắn không có hứng thú với mấy thứ này nên tuy lật xem nhưng lại lặng lẽ liếc mắt nhìn về phía di động trên tay Cố Trầm Chu nhiều hơn.
23, 87, 66, 15.
Vài con số được đưa lên màn hình, lưu lại thành bản nháp, sau đó lại vài con số xuất hiện rồi được lưu lại.
Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết Cố Trầm Chu sẽ không nhàm chán đến mức ngồi nhập số để chơi như thế, Hạ Hải Lâu thầm nghĩ cũng không ngờ đối phương lại có thói quen cẩn thận đến thế, chỉ bởi vì hắn đang ở bên cạnh cho nên cố ý dùng những con số chỉ bản thân mình hiểu được, lưu lại những thứ cần ghi nhớ…
Suy nghĩ của Hạ Hải Lâu nhất thời có phần tan rã, nhìn chằm chằm mãi vào màn hình di động của Cố Trầm Chu xuất thần, sau đó phát hiện đối phương mở menu ấn nút game ở cuối cùng, khởi động một loại game ăn đậu rồi vô cùng bình tĩnh chơi tiếp.
Hạ Hải Lâu:
“…”
Mẹ nó!Thế giới này thay đổi quá nhanh, đã hoàn toàn không thể hiểu nổi nữa!
“Đến rồi.”
Một giọng nói bất chợt truyền vào trong tai Hạ Hải Lâu.
Hạ Hải Lâu đáp lại theo bản năng:
“Ừ?”
“Mấy kẻ đó.”
Cố Trầm Chu quay đầu liếc mắt nhìn Hạ Hải Lâu một cái rồi cất di động đi.
Giờ thì Hạ Hải Lâu cũng kịp phản ứng lại, hắn nhìn theo ánh mắt của Cố Trầm Chu liền thấy vài người đúng lúc đi từ trên thang máy xuống – không nhiều người lắm, khoảng bốn năm người, trong đó còn hai kẻ mà bọn họ đã gặp qua lúc trước.
Hai người ăn ý đứng dậy, cũng không quay đầu bỏ chạy mà từ tốn tách ra lẩn vào trong đám người, thỉnh thoảng còn điều chỉnh phương hướng của mình theo vị trí của mấy kẻ kia.
“Kính chào quý khách, chuyến bay A3397 đến thảo nguyên Y Thập Duy Thập sắp cất cánh, mong quý khách đến Y Thập Duy Thập đến cửa số 3 soát vé, đăng ký đúng giờ.”
“Kính chào quý khách, chuyến bay A3397 đến thảo nguyên Y Thập Duy Thập sắp cất cánh, mong quý khách đến Y Thập Duy Thập đến cửa số 3 soát vé…”
“Kính chào quý khách, chuyến bay J7591 đến thành phố Xương Cảnh tỉnh Dương Hoài sắp cất cánh, mong quý khách đến Xương Cảnh đến cửa số 7 soát vé, đăng ký đúng giờ.”
“Kính chào quý khách, chuyến bay J7591 đến thành phố Xương Cảnh tỉnh Dương Hoài sắp cất cánh, mong quý khách đến Xương Cảnh đến cửa số 7 soát vé…”
Giọng nữ nhẹ nhàng vang lên trong radio, tốp năm tốp ba hành khách lần lượt đi vào cửa số 3 và số 7 soát vé, tự giác xếp thành hàng chuẩn bị kiểm vé.
Bốn năm kẻ đuổi bắt Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu lúc này chia thành hai nhóm, một nhóm đi về phía cửa soát vé số 3, nhóm còn lại đi đến cửa soát vé số 7, đoàn người đứng trước cửa soát vé này cũng không dài mà chỉ khoảng hai ba mươi người với ba bốn mươi người, mấy kẻ đó nhìn kĩ một lượt từ trên xuống dưới, lại đến sau khi tất cả mọi người đi vào trong, sau khi nhân viên soát vé thu dọn hết mọi thứ thì mới chậm rãi rời khỏi cửa soát vé, tụ họp lại lần nữa.
“Bên chỗ các cậu có phát hiện gì không?”
“Không có, bên cửa soát vé số 7 thì sao?”
“Cũng không thấy.”
Sau khi trao đổi tin tức đơn giản, có một người hỏi:
“Không biết người ở chỗ khác còn tìm được không? Bên chỗ nhà ga sao rồi?”
Lời này thực ra cũng không sai, khắp các chỗ khác trong sân bay đều được kiểm tra nghiêm ngặt, chỗ nhà ga tập trung một lượng xe cộ lớn rõ ràng là càng được chú ý cẩn thận hơn, bởi vậy nên chỉ có tổng cộng năm người được chia đến sân bay đuổi theo người, giống như chỉ cần đi lướt qua.
“Chúng ta gọi điện thoại xem…”
Một người khác vừa lên tiếng thì thấy nhân viên soát vé ở cửa số 3 nhìn tư liệu một lượt rồi kéo chiếc microphone trên bục ra.
Trong đầu hắn lập tức lóe lên một ý, vội vàng vểnh tai lên nghe những lời nhân viên soát vé nói:
“Mời hành khách Chương Hữu Lâm, Lâm Phương Hưng của chuyến bay A3397 chú ý, máy bay sắp cất cánh, mời đến ngay cửa soát vé số 3 để đăng kí và soát vé. Nhắc lại lần nữa: Mời hành khách Chương Hữu Lâm, Lâm Phương Hưng của chuyến bay A3397 chú ý, máy bay sắp cất cánh, mời đến ngay…”
Gã nghe đến đó thì chợt phát hiện mình đang đi bắt điểm mù, liền quay sang hỏi đồng bạn bên cạnh:
“Tên của hai người kia là gì?”
Mấy tên đồng bạn ngơ ngác nhìn nhau:
“Hay cứ đứng đây chờ hai người kia?”
Còn chưa nói xong đã thấy có hai người vội vã chạy lướt qua bọn họ, cầm vé máy bay đưa ra cho nhân viên soát vé.Hai người kia một người khoảng bốn mươi lăm, một người khoảng ba mươi tuổi, người khoảng bốn mươi lăm tuổi còn hói nửa đầu, mấy kẻ kia nhìn thấy xong thì cuối cùng cũng chắc chắn rồi, lần lượt xoay người đi sang chỗ khác, còn có kẻ bấm điện thoại trao đổi tin tức với những kẻ khác ngồi canh ở bến xe và nhà ga…
Đằng sau, lúc này Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu mới đi từ trong đám người ra, hai người đi đến trước cửa soát vé thì đúng lúc nghe được nhân viên soát vé nói với hai người chạy đến trước đó:
“Đúng vậy, thưa ngài, chuyến bay của các ngài không phải giờ này, thật xin lỗi, đây là sơ suất trong công tác của chúng tôi…”
Giải thích xong rồi thì cô lại thấy hai người Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu.
“Hai anh đây là?”
“Chuyến bay này.”
Cố Trầm Chu đưa hai vé máy bay cho nhân viên soát vé.
Nhân viên soát vé hơi sửng sốt, nhanh chóng thực hiện vài thao tác trên máy tính đặt trên bục, thông qua cực nhanh rồi cũng xin lỗi:
“Vô cùng xin lỗi hai anh, máy bay đã sắp cất cánh, trình tự ở chỗ chúng tôi có thể xảy ra vài trục trặc bất ngờ, tôi sẽ phản ánh lại kịp thời với cấp trên.”
Sau khi đi vào hành lang phía sau, Cố Trầm Chu rút di động bấm gọi, sau khi điện thoại kết nối thì câu nói đầu tiên chính là:
“Cảm ơn Tề thiếu gia.”
Giọng nói của người ở đầu điện thoại bên kia rất trẻ, anh ta vội vàng tiếp lời:
“Nào dám nhận một lời này của Cố thiếu! Có thể giúp đỡ Cố thiếu gia là vinh hạnh của tôi.”
Anh ta rất thông minh không để ý đến Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu đi cùng nhau để làm gì, vì sao giữa chừng lại muốn anh ta tìm người ở phía sau sửa đổi tin tức trên đài tạm đổi thông tin chuyến bay của người khác, chỉ nói:
“Cố thiếu gia là muốn đến Y Thập Duy Thập đúng không? Đến hơi sớm rồi, cỏ ở nơi đó có thể chưa mọc kín hoàn toàn nên không được đẹp lắm.”
Cố Trầm Chu mỉm cười:
“Đợi đến lúc thực sự đẹp rồi thì chỉ e không còn thời gian đến, nếu lần này đã đến đây thì tiện đường đi qua xem sao, chờ tôi quay về rồi sẽ trò chuyện lâu hơn với Tề thiếu gia.”
Người trong điện thoại liên tục đáp lời:
“Được, được, tôi ở đây chờ Cố thiếu gia!”
Lúc này hai người đã đi đến cửa khoang máy bay rồi ngồi xuống chỗ của mình. Tiếp viên đi đến trước mặt bọn họ nhắc Cố Trầm Chu còn đang cầm điện thoại tắt máy.
Cố Trầm Chu ngắt máy theo yêu cầu rồi ấn nút tắt máy luôn.
Không bao lâu sau, thân máy bay hơi rung lên, chạy dọc đường băng rồi bay thẳng lên trời –
Ngoài cửa sổ máy bay, sắc trời lam đậm đã gần chuyển thành màu đen.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]