“Lời này của Hạ thiếu gia nói có phần không đúng rồi.”
Cố Trầm Chu cười nói.
“Tôi chỉ có một em trai bảo bối này, không thương nó thì thương ai? Ba năm này tôi ở nước ngoài không làm được chuyện gì cho nó, hiện tại hẳn là nên bù đắp lại.”
Em trai bảo bối không kìm được mà run lên một cái.
Hạ Hải Lâu cười như không cười liếc mắt nhìn Cố Chính Gia một cái nói với Cố Trầm Chu:
“Cố thiếu gia thật đúng là nhìn thấu.”
“Là không nhìn cũng hiểu rõ đi.”
Cố Trầm Chu trả lời rất có hàm ý.
“Muốn nói nhìn thấu, Cố thiếu gia không phải cũng thế sao? – Nhưng đừng lấy làm vinh dự mà nhớ phải khen tôi.”
Chỉ một đoạn đối thoại này, Hạ Hải Lâu là nhắc đến mẹ kế của Cố Trầm Chu, Cố Trầm Chu lại đáp lễ bằng thân phận của Hạ Hải Lâu. Muốn nói xấu hổ, Hạ Hải Lâu không phải là đại thiếu gia chân chính ở nhà họ Hạ vẫn xấu hổ hơn anh mới đúng.
Giao chiến ngắn ngủi hàm súc nhanh chóng chấm dứt. Cố Trầm Chu lại nói thêm hai câu với Hạ Hải Lâu liền mang theo Cố Chính Gia rời đi.
“Về sau em tránh xa Hạ Hải Lâu ra một chút.”
Đi ở trong đại sảnh, Cố Trầm Chu vừa trò chuyện với người gặp được xung quanh vừa thấp giọng nói với Cố Chính Gia.
“Em biết rồi, anh.”
Sắc mặt Cố Chính Gia cũng không quá dễ nhìn.
“Ánh mắt vừa rồi của anh ta nhìn em đều khiến da gà nổi hết lên.”
“Tiếng tăm của cậu ta hẳn là em cũng nghe qua rồi.”
Quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-chu/127976/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.