Từ nhà ăn đến cửa chính chỉ có khoảng cách vài bước, hai người đều ăn xong rồi, Vệ Tường Cẩm dứt khoát đi cùng Cố Trầm Chu ra mở cửa.
Bên ngoài tòa nhà, Cố Chính Gia ôm một cái bình đang chuẩn bị gọi lần thứ hai, thấy cửa chính đột nhiên mở ra cậu có chút ngây người nói thầm một câu:
“Đúng là có…”
Cố Trầm Chu nghiêng người cho cậu đi vào, Vệ Tường Cẩm nói đùa một câu:
“Hôm qua mới cho em địa chỉ, hôm nay đương nhiên là có.”
Người giống như bon họ có rất nhiều các để từ chối mà, nếu đã muốn cho địa chỉ tức là ngầm chấp thuận cho đối phương đến nhà.
Cố Chính Gia cũng có chút ngượng ngùng, chủ yếu là vì quan hệ của cậu với anh trai mình thực sự rất lạnh nhạt, hơn nữa trong kinh thành Cố đại thiếu gia Cố Trầm Chu chưa bao giờ nổi tiếng nhờ khiêm tốn vậy nên mới sinh ra chút lo lắng khó hiểu. Cậu gãi gãi má nói:
“Đây là củ cải bình thường dì rảnh rỗi nên làm, kêu em đem đến đây cho anh nếm thử.”
“Cảm ơn dì giúp anh.”
Cố Trầm Chu nhận lấy nói một câu khách sáo, kêu hai người đến sô pha ngồi, mình thì đi thu dọn bàn ăn.
Cố Chính Gia có chút được coi trọng mà sợ hãi, nhìn theo bóng dáng Cố Trầm Chu vài lần lại quay đầu đầy nghi vấn nhìn về phía Vệ Tường Cẩm.
Vệ Tường Cẩm buông tay tỏ vẻ chính mình cũng không rõ.
Không đợi hai người trao đổi được điều gì Cố Trầm chu đã quay ra, anh ngồi ở trên sô pha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-chu/127973/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.