Lương Cảnh chính mình chưa muốn say khướt, không nhanh không chậm cầm bình rượu, tự rót tự uống. Không biết có phải là do ảo giác của y hay không, dường như có ánh mắt ai đó đang yên lặng nhìn về phía y. Ánh mắt không hề mang theo sát ý, chỉ là có chút mập mờ, tựa như không muốn để bị phát hiện. Bất luận là như thế nào, thì Lương Cảnh biết rằng y không hề quen người đó.
Y tuy là tuấn tú từ nhỏ, nhưng những lúc ngồi trên Kim Điện, các quần thần không dám ngẩng đầu nhìn dung nhan của y. Vì thế lúc này đây bị ai đó nhìn chằm chằm như thế, y có cảm giác mình bị chiếm tiện nghi. Y từ trong tay áo móc ra một thỏi bạc để trên bạc, chuẩn bị rời đi. Không ngờ bỗng dưng tiếng đàn ngưng bặt, bạch y mỹ nhân trước con mắt kinh ngạc của y cúi đầu đi tới, trong mắt tràn ngập sự chờ mong nói: “Tại hạ….. Yến Lâm, có thể hay không được biết quý danh của huynh đài?”
Công là hoàng đế tốt, vô cùng tốt, chỉ buồn một nỗi là trời sinh đoạn tụ nên 25 tuổi vẫn còn… nguyên. Trong một lần cải trang vi hành, bị ma giáo giáo chủ nhất kiến chung tình. Thụ dịu dàng quấn quýt mãi, anh dù tự nhủ “ma giáo rất nguy hiểm” nhưng cuối cùng cũng yêu.