Lương Cảnh phê xong sổ sách, xoa xoa huyệt thái dương, gác bút son lên giá, không chút tình nguyện đem trà sâm trên bàn uống lấy.
Trà là ý muốn của Hề thị, nhìn y một thân gầy đi lại bị mặt trời sưởi đến suýt nữa chính mẫu thân cũng không nhận ra, một chút bộ dáng thiên tử cũng không có, ngược lại cứ như dân chạy nạn, cơ hồ hai mắt tối sầm ngất đi. Thái hậu một trận nhẫn nhịn không nổi trận lôi đình, nhưng lại phân phó một đám hạ nhân, mỗi ngày đều phải hảo hảo bồi bổ cho Lương Cảnh.
Lương Cảnh trước mặt mẫu hậu đuối lý, ngoan ngoãn như chim cút, tuy nhiên không tài nào chịu nổi kiểu bồi bổ khiến cả người đều nóng rực như thế này, tinh lực tràn ngập cũng không biết nên phát tán đến nơi nào.
Cũng may Đoan Mộc Nhan hiện tại vô cùng nghịch ngợm, Lương Cảnh như mẫu hậu của hắn mà lẽo đẽo chạy theo sau, quản hắn ăn cơm ngủ nghỉ, cũng có thể mệt ra một thân mồ hôi.
Cả người mềm nhũn vừa ngã lên giường, Đoan Mộc Nhan liền từ bên ngoài lạch bạch chạy vào, bên ngoài trời lạnh căm, trên gương mắt của hắn hai mảng ửng hồng, hướng về phía y gọi: “Lương Cảnh! Tìm ná.”
Lương Cảnh nhắm mắt lại rồi lại mở ra, dở khóc dở cười nhìn hắn: “Ngươi lại muốn phá tổ gì nữa?”
Đoan Mộc Nhan biết nếu nói ra với y y sẽ không giúp mình, liền thoát giày bò lên giường, đôi chân trắng như tuyết trên người Lương Cảnh liều mạng dẫm lên, đem Lương Cảnh bị dẫm đến muốn tắt khí, nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-chinh-la-khong-dam-thu-nguoi-a/1349106/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.