Mắt thấy thời tiết càng lúc càng trở lạnh, Lương Cảnh cùng Đoan Mộc Nhan liền thần tốc trong đêm, sau vài tháng đi đường, cuối cùng cũng đến được bên bờ Nam Hải.
Lương Cảnh lâu nay đều ở nơi thâm cung, Đoan Mộc Nhan lại từ bé sinh sống ở thâm sơn cùng cốc, cả hai đều là lần đầu tiên thấy biển. Ánh nắng chói chang chiếu rọi trên từng đợt sóng biển xanh nhấp nhô, khung cảnh hai màu vàng xanh đan dệt vào nhau, phía xa xa đường chân trời thẳng tắp, mịt mờ, không khỏi khiến tim đập có phần nhanh hơn, lại nhớ đến con đường gian nan mù mịt phía trước, tâm tình cũng có phần cảm thấy không thoải mái.
Cả hai cũng không dám nói rõ, đè xuống một tia mờ mịt này trong lòng, hỏi thăm khắp nơi, cuối cùng cũng đến được Nguyệt Mê Tân.
Nơi này sở dĩ có tên gọi như thế bởi lẽ sương mù dày đặc rất dễ bị lạc đường, những nhà đò ở đây cũng không giành khách đến ồn ào náo nhiệt như những nơi khác, vô cùng lạnh lẽo buồn tẻ, mọi người nghe được bọn họ muốn đi Yến đảo, đều lắc đầu từ chối.
Một thuyền phu nói: “Trên đường đi đến đó sương mù dày đặt lại có ám lưu (dòng chảy ngầm),dù có cho nhiều bạc cũng đi không được, muốn đò hủy người vong à.”
Tên còn lại cũng xen vào nói: “Đúng vậy a, mà vị chủ đảo kia cũng không hoan nghênh người ngoài tới gần, nếu để y nhìn thấy chúng ta, cầu xin cái gì cũng không còn linh rồi.”
Lương Cảnh đã nghĩ đến thế nào cũng có phiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-chinh-la-khong-dam-thu-nguoi-a/1349094/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.