“Ta……….” Mạnh Trúc bị Lương Cảnh lần thứ hai đánh gãy, cuối cùng đem ánh mắt sáng rực nhìn Đoan Mộc Nhan thu hồi lại, chuyển hướng nhìn sang Lương Cảnh, nghiêm mặt nói: “Các hạ xuất hiện ở nơi này, chắc là có chuyện quan trọng. Nếu như có khó khăn gì cần giúp đỡ, Mạnh Trúc chút tài mọn nguyện gắng hết sức.”
Lương Cảnh đã xem Mạnh Trúc như tình địch. Ở trong lòng nhân sĩ giang hồ, địa vị của Minh Chủ Võ Lâm không chừng so với Thiên Tử còn cao hơn, huống hồ Mạnh Trúc không biết là hữu tâm hay vô tình để lộ ra chuyện hắn đã từng có cơ hội mang Đoan Mộc Nhan đi, chả khác nào đang ra oai, càng làm cho Lương Cảnh khó chịu trong lòng gấp bội, làm gì có chuyện tìm hắn giúp đỡ khi gút mắc, chỉ mong Mạnh Trúc mau mau đi càng xa càng tốt.
Chỉ là sợ rằng Mạnh Trúc thật sự có biện pháp giúp đỡ lúc bọn họ cần, bởi vậy cũng không dám tùy tiện từ chối.
Đoan Mộc Nhan nắm tay Lương Cảnh tăng thêm chút lực, đem Lương Cảnh nắm đến hơi đau, chỉ nói: “Bọn ta là người tà giáo, không nói đến việc tri ân báo đáp. Ngươi mặc dù đã cứu ta, nhưng cũng không nên ở chỗ này mà nhận ra ta.”
Mạnh Trúc ngơ ngác hiểu ra, vội vàng nói: “Ta….. Ta sẽ không nói cho bất kì ai.”
“Vậy thì đa tạ.” Đoan Mộc Nhan gật gật đầu, “Việc này ngươi không giúp được gì, nhiều lời cũng là vô dụng.”
Lương Cảnh thế nhưng lại chen vào: “Minh Chủ có biết người tên Yến Tê không?”
Mạnh Trúc suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-chinh-la-khong-dam-thu-nguoi-a/1349091/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.