Xe ngựa nhiều ít gì cũng sẽ xóc nảy, Đoan Mộc Nhan nguyên bản gối đầu lên chân Lương Cảnh nhắm mắt dưỡng thần, mặc cho Lương Cảnh một chốc lại một một chốc vuốt ve đỉnh đầu hắn, thoải mái không muốn mở mắt.
Một lát sau, có chút tò mò mà vén rèm xe lên, nói: “Ám vệ của ngươi đâu?”
“Hắn cưỡi ngựa đi theo phía sau.” Lương Cảnh kỳ quái nói, “Sao lại hỏi hắn?”
Đoan Mộc Nhan nhéo y một cái: “Ngươi không phải bảo đó là sư phụ ngươi sao?”
Lương Cảnh: “……. Đau.”
“Ai kêu ngươi miệng đầy lời nói dối.” Đoan Mộc Nhan xem thường nói.
Lương Cảnh chịu thiệt tự mình muốn đáp lễ, sờ sờ mặt hắn, cười trêu nói: “Tiểu Nhan, bộ dáng này của ngươi nhìn thật xinh đẹp.”
“Đẹp, đẹp gì chứ?” Đoan Mộc Nhan hất tay y ra, gò má ửng đỏ, không tự nhiên.
Đoan Mộc Nhan ngay từ đầu đã phải mặc trang phục nữ tử. Hắn khẽ chuyển động, tay áo dài màu vàng nhạt liền rũ xuống đầu gối Lương Cảnh, lúc ẩn lúc hiện, vô cùng khiêu khích lòng người. Ống tay áo, vạt áo mặc dù không rườm rà hoa lệ như trang phục trong cung, nhưng lại khiến tăng thêm vài phần xinh đẹp động lòng người.
Mặc dù Lương Cảnh cải trang cơ hồ sẽ không có ai nhận ra, nhưng Đoan Mộc Nhan lúc trước quanh năm hành tẩu giang hồ, những người biết hắn không phải là ít, mà bây giờ khắp thế gian không ai là không biết hắn còn sống, mà còn không thể tin rằng lại còn trở thành hoàng hậu, một khi nhận ra hắn, khó tránh khỏi cũng sẽ đoán ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-chinh-la-khong-dam-thu-nguoi-a/1349089/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.