Đổng thái y được mời đến, cùng Lương Cảnh ầm thầm nói chuyện với nhau đã được một hồi lâu
Hắn tin rằng không có bệnh nào là không chữa được, nhưng những bệnh kiểu do võ công tâm pháp gây ra này, hắn chỉ là một thái ý văn nhược (nho nhã yếu đuối) thì làm sao mà hiểu được, chỉ có thể nói bó tay toàn tập.
Nhưng vẫn bảo, nghe nói ở ngoài Nam Hải có một hòn đảo tiên, trên đảo có một vịtiên y sinh sống, có thể sẽ chữa được tâm ma của Đoan Mộc Nhan.
Tin này khiến Lương Cảnh không ngừng suy nghĩ mấy ngày qua.
Người đã thất lạc một lần, nên không dám để Đoan Mộc Nhan một mình đến địa phương xa xôi ấy.
Nhưng y ở trong cung cũng đã hai mươi năm, số lần ra khỏi cung cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa phía sau luôn có nhiều người đi theo hộ tống, hầu hạ. Nếu muốn đi Nam Hải, đường xá xa xôi như vậy nhất định phải lên đường gọn gàng, mang theo một mình Lương Ảnh cũng là đã quá sức.
Càng phiền não chính là, bất kể muốn trì hoãn lại bao nhiêu thời gian, qua lại cũng là nửa năm, y nếu như cùng đi, việc triều chính phải giao cho ai quản lý đây?
Một mặt khổ não vấn vương việc này, một mặt lại dần dần lên kế hoạch, thăm dò tâm ý Đoan Mộc Nhan, chỉ sợ hắn nghe xong lại tức giận.
Lương Cảnh giúp hắn bôi thuốc trị thương, cũng thừa dịp lúc này thăm dò ý tứ.
Không ngờ chính là cả hai đều đồng thời mở miệng.
“Tiểu Nhan, trẫm có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-chinh-la-khong-dam-thu-nguoi-a/1349087/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.