Một giọt nước lạnh rơi trên gương mặt khiến Đoan Mộc Nhan tỉnh dậy.
Đôi mắt hé mở, lờ mờ cảnh giác mà xem xét bốn phía, nguyên lai hắn rơi vào một hang động tối đen, phía sau chính là vực thẳm sâu không thấy đáy, giọt nước rơi trên mặt lúc nãy chính là từ phía trên đỉnh đầu mà rơi xuống.
Kiếm nằm chếch bên cạnh trên mặt đất, Đoan Mộc Nhan một thân bạch y dính đầy vết máu khô đỏ sẫm, chân khí trong đan điền hỗn loạn, cộng với mấy ngày chưa ăn uống gì, cảm giác cách cái chết cũng không xa bao nhiêu.
Càng gay go chính là….. Đầu óc trống rỗng, ngay cả bản thân tên họ là gì cũng không chút ấn tượng. (dmdmdmdmdm, mị nhảy nhầm hố rồi, mị muốn bỏ rồi đó, T>T)
Hắn chỉ biết rằng nhất định có người hãm hại khiến bản thân thảm hại đến mức này, không ngờ hắn lại từ cõi chết trở về, kiếm về một mạng, khiến kẻ kia không đạt được mong muốn. Hai con mắt thanh tú nheo lại, tỏa ra một tia ánh sáng lạnh nham hiểm.
Đoan Mộc Nhan gắng gượng đứng dậy, ho khan hai tiếng, đem vết máu ở khóe miệng lau đi, dự định đi ra ngoài thăm dò đường, thuận tiện tìm gì đó lót bụng.
Hắn chỉ mới suy nghĩ còn chưa bước được bước nào, liền có bóng dáng từ bên ngoài đi vào, chặt chẽ mà chặn lại ánh nắng bên ngoài, bởi vì ngược nắng nên không biết đối phương hình dáng như thế nào, chỉ biết vóc người khá cao lớn.
Đoan Mộc Nhan nắm chặt kiếm trong tay, mặt không biến sắc.
Chỉ thấy người kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-chinh-la-khong-dam-thu-nguoi-a/1349076/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.