Ta nói là có biến mà, a hi hi hi hi
Thiên a, chương này ngọt thấu tâm can, chết mất chết mất thôi *cà mặt vào tường*
———–
Khách điếm không nhiều người làm, nên lúc phát hiện Đoan Mộc Nhan đã sốt đến mê man.
Trán nóng đến kinh người, Lương Cảnh chạm vào mà kinh hãi, hai gò má vì cơn sốt mà ửng đỏ, toàn bộ thần trí dường như bị bệnh khí che lấp, chỉ có đôi mắt vẫn còn chút tỉnh táo nhìn Lương Cảnh, phong thái kiều diễm mê người những ngày qua đều vì cơn sốt mê man này mà biến mất.
Lương Cảnh đỡ Đoan Mộc Nhan dậy, gọi tên hắn, hắn cũng không có phản ứng, lại càng không lên tiếng trả lời, yếu ớt tựa ở trên giường, nửa người đều nằm gọn trong lồng ngực Lương Cảnh.
Hắn hé môi, trong miệng lẩm bẩm: “Vương huynh…….”
Lương Cảnh cắn răng, sắc mặt trắng bệch, đau lòng mà đem người ôm vào lòng: “Ta ở đây.”
Mồ hôi lạnh ướt đẫm trán Đoan Mộc Nhan, chân mày nhíu chặt thành một đường, hai hàng mi cứ một hồi lại một hồi lại run lên: “Vương Cảnh….. Vương Cảnh……” (Tiểu Nhan của ta, oaoaoaoaoaoao)
Lương Cảnh lo đến tâm can nhảy dựng, dùng giọng điệu ôn nhu nhất của cả đời y mà dụ dỗ hắn: “Nào, uống chút nước. Nghe lời.”
Đoan Mộc Nhan mơ mơ hồ hồ uống nước, lại ngọ nguậy đưa tay chạm vào mặt y, nhỏ giọng nói: “Cảnh ca ca……”
“……………..” Lương Cảnh như bị nước lạnh dội một gáo xuống đầu, chua xót bi thương, tâm tư hỗn loạn.
Trước đây cứ cố gắng tỏ vẻ lạnh nhạt đến bạc tình, để mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-chinh-la-khong-dam-thu-nguoi-a/1349073/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.