Đoan Mộc Nhan nụ cười trên khóe miệng vụt tắt, u ám nói: “Vương huynh thật sự không muốn lại gọi ta là Tiểu Yến ư?” (tự dưng cảm thấy, cuộc sống sau này của bạn hoàng đế sẽ mệt mỏi rồi đây:’))
Lương Cảnh dùng giọng điệu vô tội, ngạc nhiên nói: “A, ta không nhận ra, hiền …… Tiểu Yến, ngươi lưu tâm việc này ư?”
Đoan Mộc Nhan nghe y hỏi vậy, cũng không biết phải làm sao, liền thu liễm: “Chẳng qua cảm thấy có chút xa cách.”
Xa lạ một chút mới không xảy ra chuyện, thiên a. Lương Cảnh trong lòng không ngừng than thở.
Cả hai quay về khách điếm, thu dọn một ít hành lí cần thiết, sau đó liền rời khỏi.
Lương Cảnh bởi vì lấy thân phận giả, nên thừa dịp Đoan Mộc Nhan rời đi mà dặn dò ám vệ, chuẩn bị cho y một bộ y phục của khâm sai.
Y hiện tại vô cùng sầu não, đã không khước từ được, ngược lại còn tự đào một cái hố lớn cho mình lọt vào. Đoan Mộc Nhan tuy rằng dễ bảo, dường như mặc cho dày vò xoa nắn, nhưng vẫn quyết tâm đi theo y. Y cũng không biết vì sao bản thân lại không thể mở miệng kiên quyết từ chối, được ăn thì phải chết.
Hai người vẫn dùng xe ngựa thay vì đi bộ, mặc dù Đoan Mộc Nhan vẫn ngoan ngoãn ngồi ở đối diện Lương Cảnh, nhưng mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể hắn không ngừng phảng phất trên mặt Lương Cảnh, y muốn tránh cũng không tránh thoát.
Nghĩ đến Đoan Mộc Nhan từ đầu đến cuối đều nói chuyện rất ôn nhu, Lương Cảnh liền cảm thấy ngứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-chinh-la-khong-dam-thu-nguoi-a/1349070/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.