Editor: Linhh Linhh
Trước cửa của một ngôi nhà hiện đại màu trắng có vườn hoa bên bờ sông Seine thủ đô Paris, Ngũ Mị đang ấn chuông cửa.
Mở cửa là một người phụ nữ trung tuổi, nhìn thấy Ngũ Mị, có chút không tin dụi mắt một cái. Ngũ Mị cười híp mắt tiến lên ôm lấy bà, cố ý bắt trước kiểu nói chuyện vùng Giang Tô___ “Mẹ nuôi, nông không nhận ra con sẽ phạt?”
“Nông cái nha đầu chết tiệt. Bắt chước gọi con lừa Sơn Đông là con ngựa, học không thông ai cười người đó chính là nông.” Bà cười dùng ngón tay chỉ chỉ trán Ngũ Mị, lại đau lòng nhận lấy hành lý cùa cô, “Nha đầu con gầy đi.”
Ngũ Mị xấu hổ ra hiệu chớ có lên tiếng, “Mẹ nuôi, thật ra con không gầy, còn tăng hai cân. Ngàn vạn lần đừng nói cho mẹ con nghe.”
Bà gật đầu một cái, thấp giọng nói: “Chờ buổi tối bà chủ đi xem hát, ta sẽ làm bánh hoa quế cho con.”
Ngũ Mị lập tức hôn lên mặt bà, “Mẹ nuôi, nông đối với con thật tốt.”
Thật ra trong căn nhà hiện đại ở thu đô xa hoa này chỉ có hai người Trung Quốc ở. Một người Ngũ Mị gọi là mẹ nuôi, người còn lại chính là mẹ ruột của cô Cố Khuynh Thành.
Giờ phút này Cố Khuynh Thành đang ngồi trên ghế trong phòng khách nghe nhạc đọc báo. Hơn nửa gương mặt bà bị tờ báo che kín, chỉ có thể nhìn thấy vầng trán đầy đặn sáng bóng và hai cánh tay mảnh khảnh, móng tay được chỉnh sửa gọn gàng, ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-chi-mi/1923338/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.