Edit: Thố Lạt
Beta: phuogot_93+ Ngoc Luyen
“Xin lỗi, vừa rồi anh giận quá, nên có hơi mất kiểm soát…”
Ngũ Mị cúi đầu nhìn chiếc váy trên người mình, nhoẻn miệng cười: “Ừ, tí nữa thì biến thành cưỡng gian trong hôn nhân rồi.”
Thẩm Lục Gia cúi đầu đầy bối rối, không dám nhìn cô, ấp úng: “Vợ ơi anh sai rồi, anh xin lỗi, anh đảm bảo, sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế này nữa.”
“Được rồi, em tha cho anh đấy.” Ngũ Mị cười tít mắt, giành lại quyền chủ động.
Còn Thẩm Lục Gia vừa ngoan ngoãn nhận lỗi thì cẩn thận khép vạt áo khoác lại cho cô, hoàn toàn quên mất bản thân mới là vàng thật không sợ lửa, cây ngay không sợ chết đứng.
Chín giờ sáng là giờ hẹn phẫu thuật, khi Ngũ Mị chuẩn bị vào phòng mổ, chiếc mặt nạ bình tĩnh ‘tám gió thổi không động’ trên khuôn mặt của Thẩm Lục Gia cuối cùng cũng không giữ được nữa, anh bước lên ôm lấy Ngũ Mị, không nói lời nào, chỉ ôm chặt cô vào lòng.
Ngũ Mị thấy khóe mắt cay cay, nhưng vẫn cười đưa tay vỗ lưng anh: “Lục Gia, đừng lo, em sẽ sớm ra ngoài thôi.”
“Em nhất định phải khỏe mạnh. Anh chờ em bên ngoài.”
Ánh mắt anh tha thiết mà nóng bỏng, như gần nhìn thấu tận đáy lòng cô, Ngũ Mị nghẹn ắng: “Ừ.”
Khi cánh cửa thủy tinh dần khép lại, Thẩm Lục Gia bỗng thấy như sinh ly tử biệt. Anh cứ đứng trước phòng phẫu thuật, không động đậy, như một bức tượng. Mắt nhìn chằm chằm ba chữ “Đang phẫu thuật”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-chi-mi/1923250/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.