Chương trước
Chương sau
Editor: dandelion mc
"Tôi đến muộn." Một giọng nữ trầm thấp mà mềm mại vang lên ở cửa phòng học, giọng nói kia giống như tiếng nước chảy trong bóng đêm vậy, khiến cho người nghe không tự chủ được mà cảm thấy mê ly.
Cùng với tiếng giày cao gót thanh thúy, từ hai bắp chân trắng muốt cân xứng nhìn lên, là chiếc váy màu đen làm bằng tơ tằm dài tới đầu gối, nói cũng kỳ quái, dường như chiếc váy kia theo từng bước chân lại hoàn toàn không có một chút rung động nào.di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn Nghe nói ngày xưa, nhà chồng khảo nghiệm cô dâu mới, sẽ buộc một chiếc chuông vàng nhỏ trên làn váy, cô gái của nhà bình thường đi qua đi lại sẽ vang lên tiếng ‘đinh đinh đang đang’ không ngừng, nhưng các tiểu thư khuê các lại có thể làm cho chiếc chuông không kêu một tiếng.
Cô gái tùy ý đặt chiếc túi trên tay lên trên bục giảng, tà tà dựa vào bên cạnh, uể oải dùng tiếng Pháp nói, "Hôm nay chúng ta sẽ đọc ‘Người tình’ của Duras (*)."
(*) Marguerite Duras là một nữ nhà văn và đạo diễn người Pháp, ‘Người tình’ là một cuốn tiểu thuyết viết về cuộc tình nồng nàn và lãng mạn giữa bà với điền chủ gốc Hoa giàu có Huỳnh Thủy Lê tại Sa Đéc. Cả hai bắt đầu gặp gỡ nhau trên một bến phà nối liền Vĩnh Long và Sa Đéc hơn 75 năm trước, khi bà và gia đình đến sống tại Sa Đéc. Người tình là một thành công lớn, được dịch ra hơn 40 thứ tiếng và được dựng thành phim vào năm 1992.
"Un jour, j 'étais gée déjà, dans le hall d 'un lieu public, un homme est venu vers moi. Il s 'est fait connatre et il m 'a dit: 'Je vous connais depuis toujours.diễnđàn✪lê✪quýđôn Tout le monde dit que vous étiez belle lorsque vous étiez jeune, je suis venu pour vous dire que pour moi je vous trouve plus belle maintenant que lorsque vous étiez jeune, j 'aimais moins votre visage de jeune femme que celui que vous avez maintenant, dévasté. ' " (Tôi đã già đi. Có một ngày, ở đại sảnh tại một nơi công cộng, có một người đàn ông đi về phía tôi, anh ấy chủ động giới thiệu mình, nói với tôi rằng: "Tôi biết cô, tôi vẫn luôn nhớ rõ cô. Khi đó cô còn rất trẻ, mọi người đều nói cô rất xinh đẹp, nhưng hiện tại, tôi đến nói riêng cho chô biết, với tôi mà nói, tôi cảm thấy bây giờ cô còn đẹp hơn so với khi còn trẻ tuổi, tôi yêu thích cô của hiện tại hơn mặc dù dung mạo của cô đã không còn trẻ trung như xưa.")
Cô không có sách vở, cũng không có giáo án, chỉ nhàn rỗi ôm hai cánh tay, dùng giọng nói êm tai đọc thuộc lòng đoạn mở đầu của cuốn tiểu thuyết.diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Từng chuỗi âm thanh phát ra lại tinh tế, khéo léo, tuyệt vời giống như một dòng nước dần dần tụ lại vậy, luân phiên xao động ở trước mặt bạn, làm bạn hoa cả mắt, mục huyễn thần mê (choáng váng lóa mắt). Vẻ mặt của sinh viên phía dưới đều chuyên chú, vô luận là nam sinh hay nữ sinh, ánh mắt cũng không rời khỏi đôi môi đó thắm kia một giây phút nào.
Đọc thuộc lòng xong đoạn đầu tiên, bỗng nhiên cô gái nói ra một câu, "Duras là một người lừa gạt, bà mượn miệng của đàn ông để nói ‘Tôi cảm thấy bây giờ cô còn đẹp hơn so với khi còn trẻ tuổi, tôi yêu thích cô của hiện tại hơn mặc dù dung mạo của cô đã không còn như xưa’. Lời như vậy các bạn tin sao? Dù sao tôi cũng không tin."
Phía dưới có tiếng cười vang lên, cô lơ đễnh đưa tay lên che miệng lại, tự nhiên ngáp một cái. diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ônNgười bình thường khi ngáp, do miệng tách ra khoảng cách quá lớn mà sẽ xuất hiện hai cằm, nhưng cô lại như duỗi ra chiếc cổ của thiên nga vậy, tao nhã mà cao quý. Đầu ngón tay trắng như tuyết, móng tay sơn màu đỏ tươi, lại giống như viên minh châu màu máu, nhìn thấy mà phải giật mình.
Ngáp xong, cô gái lại chậm rãi nói, "Loài người là động vật theo đuổi thị giác vui vẻ, vô luận là nam hay nữ. Nét mặt già nua lại tràn đầy nếp nhăn, đến quỷ cũng không thích chứ đừng nói là đàn ông."
Có sinh viên ở bên dưới nói ngược lại, "Cô giáo Ngũ, quả thật Duras rất có sức hấp dẫn, lúc bà bảy mươi tám mươi tuổi không phải là còn có một soái ca ở bên cạnh bầu bạn, nhỏ hơn bà 40 tuổi, tên là Yann Andréa (*)sao?"
(*)Yann Andréa là người tình trong những năm cuối đời của Marguerite Duras, đó là một sinh viên trẻ say mê các tác phẩm của bà, kém Duras tới 38 tuổi.
Cô gái từ chối cho ý kiến, chỉ nở nụ cười, "Rất đơn giản, bởi vì người đàn ông kia có đam mê yêu đương với bà nội.”
Cả lớp cười phá lên, các sinh viên đều biết cô giáo Ngũ là du học sinh từ Pháp trở về, xưa nay luôn tùy tiện, cũng không dùng quy củ phép tắc gì để bó buộc sinh viên, có ý kiến khác hỏi tới:dღđ。l。qღđ "Cô giáo Ngũ, chẳng lẽ cô không tin có đình yêu đích thực không suy xét đến diện mạo sao?"
"Tình yêu chân thực sao?" Đôi môi đỏ mọng của Ngũ Mị cong lên, "Chẳng lẽ không suy xét đến diện mạo thì sẽ là chân tình sao? Đó là không chịu trách nhiệm với đời sau, không phải là cái chân tình gì cả."
Có nam sinh oán giận, "Cô giáo Ngũ, cô quá khắt khe, những lời này của cô làm cho những người có vẻ ngoài như chúng em làm sao mà chịu nổi?"
Ngũ Mị khẽ mỉm cười, "Cho nên em phải học tập thật giỏi, sớm trở thành người cả đời giàu có, sau đó mới có thể lựa chọn mẫu hệ (bên nhà ngoại) có gien tướng mạo chất lượng tốt cho đời sau, trung hòa với người có diện mạo trong phụ hệ (bên nhà nội) của em."
Các sinh viên lại càng cười lớn tiếng hơn, nam sinh lúc trước phát biểu cũng là không cho là đúng, cậu ta nghiêm trang lắc đầu một cái,dღđ。l。qღđ "Xinh đẹp là phẩm chất cũng sẽ bị tiêu hao, căn bản không thể bảo đảm được, em vẫn thích người phụ nữ giống như cô giáo Ngũ vậy, vừa có khí chất lại có nội hàm."
"Đây là em khen tôi hay là chê tôi vậy?" Ngũ Mị giương đuôi mắt lên, "Khen một người phụ nữ có khí chất tốt thì không phải rõ ràng nói là cô ấy rất khó coi sao. Xinh đẹp, khả ái, dịu dàng, khí chất tốt, mấy cái đầu đều quá kém cho nên mới dùng cái rơi lại cuối cùng là ‘khí chất tốt’ kia để an ủi, đúng không?"
Nam sinh nhìn vẻ mặt của cô mang theo một chút quở trách, chỉ cảm thấy nhịp tim như dừng lại, vẻ mặt xin lỗi nói, "Cô giáo Ngũ, em sai rồi, cô xinh đẹp cùng nội hàm đều như nhau, tài hoa và khí chất cũng đều đủ cả..."
Ngũ Mị chợt liếc cậu ta một cái, khẳng định nói, "Em không phải khoa tiếng Pháp."
Mặt của nam sinh đỏ lên, "Em học thương mại." Giọng nói cũng thấp xuống.
Ngũ Mị cũng không dây dưa ở vấn đề này, cô thản nhiên mở miệng, "Tất cả tình yêu đều bắt đầu từ bề ngoài.dღđ☆L☆qღđ Nhân tính vĩnh viễn là tham lam, luôn là vọng tưởng song toàn. Không tồn tại chuyện gì có thể song toàn, một người tài hoa nhưng lại hói đầu béo mập, cùng một người thanh niên một đầu tóc đen anh tuấn nhưng chỉ tốt nghiệp trung học, ta sẽ lựa chọn người sau. Phía dưới chúng ta hãy xem bản dịch của Vương Đạo Càn."
"Hiện nay, bản dịch của Vương Đạo Càn là bản dịch tốt nhất trong nước, nhưng sau khi các em xem qua bản gốc tiếng Pháp thì sẽ phát hiện ra ông ta cũng không nhất quán với bản gốc về nhịp điệu ngắt câu. Một câu dài thì ông ta lại cắt thành rất nhiều câu ngắn, ví dụ như câu ‘Je vous connais depuis toujours’. Ông ta lại dịch thành 'Tôi biết cô, tôi vẫn luôn nhớ rõ cô'. Lại nhìn câu ‘Tout le monde dit que vous étiez belle lorsque vous étiez jeune’, ông ta lại phiên dịch thành 'Khi đó, cô còn rất trẻ, mọi người đều nói cô rất xinh đẹp', lúc đầu vừa nhìn sẽ thấy có chỗ không ăn khớp với nguyên văn của Duras, so sánh phóng đại lên thì là dư thừa câu, đây chính là những câu ngắn gọn đơn giản, đó mới là chỗ hấp dẫn của ‘Người tình’. Cho nên Vương Tiểu Ba mới cảm thán vô cùng thê lương cũng đều tại do đó..."
Sinh viên đã tự giác yên tĩnh lại.
"Đã giảng xong, sao còn không tan học?" ‘đinh linh linh’ - tiếng chuông tan học vừa vặn vang lên, cô gái như được đại xá, cầm găng tay lên liền lung lay ra khỏi phòng học. Nam sinh kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh khảnh kia, dáng người kia, mỗi đặc điểm cũng đều sinh động như vậy.
Ngũ Mị vừa ngồi vào trong chiếc Audi Q7 màu đỏ kia thì việc đầu tiên làm chính là bỏ hai chiếc giày cao gót ra, vừa xỏ vào một chiếc giầy trệt thêu hoa, điện thoại trong túi xách liền kêu lên.
Lấy điện thoại ra, nhìn tên người nọ hiện lên trên điện thoại, Ngũ Mị khó chịu khẽ cau mày, "Tìm tôi làm cái gì?"
Đầu bên kia cười nhạo một tiếng, "Khá lắm người phụ nữ vong ân phụ nghĩa."
"Tôi chính là vong ân phụ nghĩa đấy, anh cho rằng bây giờ còn có thể nói chuyện với tôi sao?" Giọng nói của Ngũ Mị lạnh buốt.
Giọng nam lanh lảnh tựa hồ nghẹn một chút, "Giúp tôi một việc. Người múa dẫn đầu ở ‘Minh Sắc’ không làm, cô giúp tôi chống đỡ đêm nay, một buổi tối thôi."
Ngũ Mị cụp ánh mắt xuống, kinh ngạc nhìn mắt cá chân trái của mình, giống như tự giễu nói, “Anh tìm nhầm người rồi." Nói xong liền muốn cúp điện thoại.
Giọng nam ở đầu bên kia nôn nóng, "Ngũ Mị, cô giúp tôi lần này đi, từ nay về sau hai chúng ta thanh toán xong, tôi tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của cô nữa."
Trầm mặc nửa phút, Ngũ Mị mặt không thay đổi nói, "Tốt. Flamenco (1) ‘Don 't Let me be misunderstood (2)‘."
(1)Flamenco là một thể nhạc và điệu nhảy xuất phát từ Andalusia, Tây Ban Nha. Nhạc Flamenco có đặc điểm ở các đoạn rất nhanh nhưng chi tiết (điển hình là cách búng ngón tay phải tròn đều và nhanh khi chơi đàn guitar flamenco).di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn Đặc điểm của điệu nhảy Flamenco là những tư thế riêng biệt, tiếng búng hay vỗ tay và tiếng giày gõ nhịp điệu trên sàn nhảy (thường là sàn gỗ).
(2)Don 't Let me be misunderstood: là tên một bài hát, có rất nhiều ca sỹ thể hiện. (nếu muốn nghe các bạn có thể vào gg tìm nha)
Giường như chỉ sợ cô đổi ý, người đàn ông vội vàng nói, "Chín giờ tối. Tôi sẽ đệm nhạc cho cô."
Ngũ Mị đã cúp điện thoại.
Cùng thời gian đó. trợ lý riêng của Thẩm Lục Gia là Sầm Ngạn đang tiếp thư ký mới, đồng thời cũng đang lên lớp học muội của anh ta là Tiết Tâm Lộ—— như thế nào để phục vụ cho Thẩm tổng.
"Thẩm tổng không thích cấp dưới mặc đồ có màu sắc quá mức tươi sáng." Sầm Ngạn không nhịn được mà nghĩ tới tuần trước mình đã thất bại với đối tượng hẹn hò, cô gái kia nói móc anh ta: "Sầm tiên sinh, xin hỏi anh công tác tại nhà tang lễ sao? Xin lỗi, Sầm tiên sinh, tôi mới hai sáu tuổi, còn chưa muốn có dự định lâu dài." Có trời mới biết anh ta đã lật đi lật lại đống âu phục nhưng cũng đều là ba loại màu sắc đen - xám - xanh đen, còn không phải đều do Thẩm tổng ban tặng sao.
"Khi báo cáo tình hình với Thẩm tổng thì ngôn từ nhất định phải ngắn gọn mà chuẩn xác, không cho phép xuất hiện những từ không cần thiết như tính từ, trạng từ, cũng không thể sử dụng các từ cảm thán như là 'nhé', 'a' 'nha'. Đương nhiên nếu bình thường có chuyện gì thì báo cáo với anh trước, nói cho em biết những điều này chỉ là vì phòng ngừa một số tình huống đặc biệt, tránh cho em khỏi bị đuổi việc như thế nào cũng không biết."
"Thẩm tổng ghét nhất là những người không đúng giờ. Tháng trước Thẩm tổng thay mặt chú hai đi thiết lập quan hệ hợp tác giữa Thịnh Thời với giám đốc của một xí nghiệp, cũng bởi vì lúc đàm phán hợp đồng đối phương lại đến muộn hai phút, Thẩm tổng liền cự tuyệt hợp tác cùng đối phương,๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m lý do là một người ngay cả thời gian của bản thân cũng không thể quản lý được thì sẽ không làm được việc lớn gì." Nói tới đây Sầm Ngạn dừng một lát, trong đầu không nhịn được mà bổ xung, chẳng lẽ Thẩm tổng là thầy mo ngay cả thời điểm đi vệ sinh cũng có thể tự mình khống chế đi?
Tiết Tâm Lộ thè lưỡi, "Sư huynh, Thẩm tổng có thật là rất anh tuấn giống như trong lời đồn không? Em nghe nói Thẩm tổng đi họp, tất cả số liệu trên bảng biểu báo cáo anh ta chỉ nhìn cần lướt qua là có thể nhớ được, hơn nữa đầu óc của anh ta lại siêu việt giống như một cái máy tính vậy, vô luận là phức tạp hơn giải toán, chỉ cần vài giây anh ta đã có kết quả cuối cùng rồi..."
Không chờ cô nói xong, Sầm Ngạn liền nghiêm túc nói, "Một điều quan trọng nhất, Thẩm tổng không thích nhất chính là có người bát quái (buôn chuyện),nhất là lấy anh ta làm nhân vật chính. Mỗi một nhân viên của Thịnh Thời mồm miệng đều là như thế này." Sầm Ngạn làm một động tác như kéo khóa.
Lúc này Tiết Tâm Lộ mới tự giác ngậm miệng không nói.
"Mặt khác, Thẩm tổng còn có mấy thói quen nhỏ, ví dụ như cà phê mà Thẩm tổng uống nhất thiết phải cho bốn khối đường..."
Tiết Tâm Lộ đang cảm thán trong lòng, hóa ra mỗi tổng giám đốc ở ngoài đời đều có một vài chi tết nhỏ không giống như trong truyện viết, thích uống cà phê phân mèo hoặc là cà phê đen không thêm đường, chợt phát hiện học trưởng ở bên cạnh đã sớm như dây cung kéo căng, bước nhanh về phía cửa kính mờ.
Mơ hồ có một bóng người thon dài đang đến gần cửa, trái tim của Tiết Tâm Lộ không khống chế được mà đập cuồng loạn. Cuối cùng cô cũng được gặp Thẩm tổng trong truyền thuyết sao?
"Thẩm tổng." Sầm Ngạn cung kính buông tay đứng ở cạnh cửa.
Hoảng sợ nhìn thoáng vào bên, Tiết Tâm Lộ chỉ nhìn thấy Thẩm Lục Gia hé ra một gương mặt cực kỳ anh tuấn. Hình như cảm giác được ánh mắt của cô, ánh mắt sắc bén của Thẩm Lục Gia lướt qua thư ký mới tới, liền lạnh nhạt dặn dò trợ lý, nói, "Kiểm tra đối chiếu lịch trình hôm nay một chút."
"Được."
Ngay tại lúc ánh mắt sắc bén của Thẩm Lục Gia nhìn về phía Tiết Tâm Lộ thì cô liền cúi đầu xuống đứng sau lưng của Sầm Ngạn, từ tầm mắt của cô chỉ nhìn thấy được một đôi giày thương hiệu Prussia cùng chiếc quần tây màu lam ôm lấy đôi chân dài.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Tác giả có lời muốn nói: dạo này làm biếng bán hàng nên người người oán trách, nhân thần phẫn nộ. . . Cho nên không được chặn ngang uy hiếp một phen, khẳng định buổi tối mỗi ngày đều có cái chơi. . .
Yếu ớt thanh minh một chút: không có bản thảo. . .
Nhớ rõ phải rải hoa a. . . Bằng không, ta liền. . . Không cho ăn thịt, ╭(╯^╰)╮
. . .chạy trốn. . .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.