Lúc Khương Lập Hành rơi vào trước ngựa, Lý Nguyên Chu quyết định thật nhanh, một đao liền chém xuống.
Đêm đen, bọn thị vệ nghĩ rằng là địch nhảy xuống, quát: "Có thích khách!" Cấp tốc vây lên.
Vừa vặn lúc này mưu sĩ lại rơi vào trước ngựa, liền bị thị vệ giết luôn.
Lý Nguyên Chu thở một hơi, thấy Ninh Đoan Trang hồi bình, lập tức nói: "Lui ra phía sau hai bước!"
Hắn vừa nói xong, trước ngựa liền có mấy chục người áo đen ngã xuống.
"Giết!" Lý Nguyên Chu nâng đao.
Thị vệ cùng nhau tiến lên chém giết.
Chỉ một nháy mắt, toàn địch bị diệt.
Lý Nguyên Chu thu đao vào, đánh bình hỏi Ninh Đoan Trang nói: Chỗ ái phi an toàn không?
Ninh Đoan Trang nhìn bốn phía, có chút kinh sợ nói: "Nơi này có mèo hoang, chỉ sợ còn có dã thú khác, không an toàn chút nào."
Nàng nói, nghiên cứu chức năng khen thưởng của bảng nhỏ, nói: Hoàng thượng có thể khen thưởng thần thϊế͙p͙ một con ngựa!
Người sành sỏi a!
Lý Nguyên Chu giục ngựa chạy về phía bên cạnh, tránh đi ánh mắt thị vệ, nhìn chức năng khen thưởng của bảng nhỏ, sau một khắc, ngựa của hắn biến mất trong bóng đêm.
Ninh Đoan Trang đang bị gió núi thổi đến dát cả mặt, bỗng nghe thấy tiếng tiếng ngựa hí, trước mắt xuất hiện một con ngựa, trong bóng tối nhìn ra chính là ngựa Lý Nguyên Chu đã từng cưỡi.
Ninh Đoan Trang đi qua, con ngựa thở ra hơi mạnh, nồng nhiệt cọ xát tay của nàng.
Ninh Đoan Trang yên lòng, con ngựa này vẫn nhớ nàng.
Đợi nàng lên ngựa, nó liền cộc cộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-bi-cung-phi-tru-diem/168602/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.